Góc Tù
Những ngày cuối tuần tôi
thường hay đi làm thêm, kiếm chút thu nhập để bù đấp cho đồng lương ít
òi. Làm cùng với tôi là anh chàng đồng nghiệp trẻ luôn phàn nàn về tiền
tôi chia cho sau khi được mấy ông chủ trả công. Biết sao bây giờ? Đâu có
cái vụ ăn đồng chia đủ ở đây được khi tôi là người tìm ra việc, còn anh
là người tôi mướn. Nói dài dòng chẳn qua là với kẻ khó thì thêm đồng
hay đồng đó, đời vốn đã bất công mà!
Loại người có kiến thức viết ra
chưa đầy lá mít như bọn tôi thì không làm sao tìm được một công việc
nhàn nhã ngồi trong phòng lạnh hái ra tiền được? Chổ tôi làm là những
cái nhà xưởng nóng như phòng xông hơi của mấy điểm massage, tiếng máy
chạy ồn như cái chợ. Quần áo lấm lem dầu mở cùng với cái mùi mồ hôi chua
lè….tất cả tạo thành một khung cảnh khó mà diễn tả. Và khi thoát khỏi
được ra nơi đó mới thấy mình thật thoãi mái làm sao!
Gần cuối buổi
làm việc, hai đứa tôi thường đi ra ngoài kiếm chút gì ăn lót dạ và uống l
ly cà phê để lấy lại sức, để bớt run tay, mờ mắt khi kết thúc công việc
của mình. Khoản thời gian nầy tôi thường tranh thủ ngắm cảnh trời đất,
phố phường cho tinh thần thanh thãn một chút. Hoàng hôn đang trôi về
phía chân trời, màn nắng chiều vàng vọt mờ dần trong màn đêm từ từ
buông xuống. Đường phố lần lượt lên đèn, trong cảnh nhá nhem phố xá như
buồn đi, nhân ảnh nhạt nhoà, con người như ủ rủ chờ đợi điều gì. Lác đác
vài người công nhân thơ thẩn đi chợ chiều ở cái chợ chồm hỗm gần đấy.
Cái chợ chiều trông buồn như gã thất tình ngồi thẫn thờ trong một buổi
chiều cuối thu. Chợ buồn nên hàng hoá cũng buồn, rau cải buồn héo hon
trên mâm, cá nhỏ buồn hiu mắt trắng bệch èo uột kề bên. Cái chợ bán
những món hàng có khi cho người khác không được cám ơn mà còn bị chửi .
Người mua thì mặt mài phờ phạc không thấy nụ cười, buồn rầu cầm lên bỏ
xuống để lựa món hàng mình cần. Hàng hoá rẻ tiền vậy mà vẫn có người càu
nhàu đòi nợ, người lí nhí xin khất nợ.Trả giá ngược xuôi, cãi nhau vì
cân thiếu, bần thần cân nhắc không biết mua món gì với số mặt hàng ít
như lá mùa thu. Người mua, kẻ bán nhốt nhau ở khúc đường nầy. Với người
bán vì đoạn đường nầy lầy lội nhất và không có ai sở hửu lòng lề đường
nên họ mới đem hàng ra đây bán ít sợ bị rượt đuổi. Còn người mua cho dù
có thêm mười cái siêu thị gần đây họ cũng không đi vì không tiền. Kẻ
đứng người ngồi trên vũng lấy không ai quan tâm. Có lẽ: làm sao em biết cuộc sống buồn hơn?
Đôi khi hoà mình vào một nơi chốn đâu đó, thấy cuộc đời mình vẫn còn
đẹp dù chỉ đẹp một chút xíu thôi. Cám cảnh người mà nhìn tới ta. Quà
thật sau bao nhiêu năm làm kiếp con người, chợt một chiều tóc trắng như vôi! Nhìn người rồi nhìn lại đời mình chỉ thấy là một đám rong rêu. Già nua, quên lãng và rong rêu đang đồng hành với ta.
Người đồng nghiệp lên tiếng nhắc tôi vào làm tiếp, về với thực tại. Tôi
nghỉ chắc không cần phải làm tiếp vì việc vốn đã làm xong rồi, sỡ dĩ
phải làm đoạn cuối là chỉ để lấy lòng mấy ông chủ.Thôi không cần phải
lấy lòng nữa chi cho thừa, tôi bảo anh ta vào thu dọn đồ nghề rồi về,
hôm nào lên lấy tiền công sau. Trên đường về trời lại bắt đầu đổ cơn
mưa, sao mà lạnh quá!