7 tháng 11, 2016
Ăn đã tốn tiền còn bị nghe chửi???
Thời gian qua có vụ Quán "bún chửi" ngoài HN. Đại loại là người bán bún vừa bán vừa chửi khách vào ăn. Hồi trước nghe đồn mình chỉ hơi ngạc nhiên và tự hỏi "sao lại có cái kiểu bán buôn gì kỳ cục vậy?" Nhưng bây giờ biết chắc là có thật, quán còn được quay phim và lên đài CNN lừng danh thế giới. Còn trong nước được lên báo và thiên hạ bình luận quá trời trên các trang mạng xã hội.
Còn có người bảo đấy là một nét văn hóa nữa chứ(?). Riêng với cá nhân tôi thì khỏi có ba cái vụ chửi, cho ăn chùa khỏi trả tiền còn không thèm, nói gì tới bỏ tiền ra mua cho người ta kiếm lời còn bị chửi. Ai cũng có quyền tự do, người nào thích kiểu vừa ăn vừa nghe chửi thì họ cứ thích, nên tôi không dám lên lớp rằng cái nầy đúng cái kia sai. Cũng tại vì bị chửi nhưng vẫn tới ăn nên chủ quán cứ làm chảnh chửi tới, trăm sự do mình thôi.
Không biết ở Sai Gòn mình có quán nào giống vậy chưa, hy vọng là không. CNN mới làm quảng cáo cho đặc sản vừa ăn vừa nghe chửi, e rằng có ai đó lại nghỉ rằng mở quán kiểu như trên thì ăn nên làm ra , rần rần bắt chước là tội nghiệp mấy cái tai chỉ muốn nghe những điều hay ho.
Mùa mưa lũ
Lạy Trời!
Mấy ngày nay Sài Gòn mưa bão bùng, bầu trời xám xịt, mặt người xám ngoét. Mây đen vần vũ như xà xuống mái nhà, tóc trên đầu người ướt đẫm, tếch thành lọn loà xoà trước mắt ai. Ra đường thì lội nước, về nhà...xắn tay tát nước. Bởi vậy con lạy Trời thôi mưa. Ai thấy không mưa lạy trời mưa, còn con thì không.
Đang than vãn, miệng đang kêu ca vì ngập nước nhưng mắt nhìn vô trang FB thấy mấy hình chụp cảnh lụt lội ngoài Hà Tĩnh, Quãng Bình, Quãng Trị . Nhìn thấy ba bốn người đồng bào ngụp lội trong nước khiêng một cái hòm. Những mái nhà chơ vơ giữa biển nước mênh mông với những con người ngồi bó gối co ro dưới cơn mưa giăng mịt mù. Rồi một con bò được treo lên cả mình chìm trong nước chỉ còn ló lên lỗ mủi để thở và đôi mắt ướt đẫm buồn ai oán và còn nhiều hình na ná như vậy nữa.....mình chợt câm họng. Mình mới lội nước tới mắt cá, còn đồng bào khúc ruột miền Trung đang đứt từng đoạn ruột...còn kêu ca nỗi gi.
Coi tivi ngó thấy ông sếp lớn kêu gọi gởi tin nhắn ủng hộ đồng bào nghèo. Tất nhiên là mình sẽ gởi, chỉ mong rằng cái tin nhắn trị giá một ký gạo bèo bọt của mình tới được với bà con chứ đừng mất ở dọc đường. Sức người có hạn, không biết sau thảm hoạ môi trường biển, giờ tới lũ lụt, bà con còn sức chịu nữa không. Còn con giờ chỉ biết cầu trời, con cũng lạy trời mưa nhưng mà mưa chổ khác. Mưa cho thật lớn ngay ở những chổ chứa những kẻ gây ra tai hoạ cho dân, cho chúng trôi theo lũ, hết đời hại người.
Đăng ký:
Bài đăng (Atom)