Ông chợt tỉnh giấc, đưa mắt nhìn quanh nhà, không còn một ai. Mới hôm qua còn đông người, còn tiếng ê a rì rầm tụng niệm. Nay vắng lặng mình ông, nằm chèo queo nơi góc nhà trên cái chiếu cũ. Tất cả như vội vàng tan biến vào khoảng không gian chật hẹp, nóng bức, nặng mùi rêu mốc.
Ông nhìn bàn thờ để bài vị và di ảnh vợ ông được kê dựa tấm vách giữa nhà. Không chút nhan khói, cái đèn dầu nhỏ cũng tắt tự khi nào rồi. Ông thầm nghỉ, mới thấy đó, nghe tiếng đó giờ thì không còn, không nghe, không biết cãi nhau với ai nữa bây giờ? Vợ chết-buồn hay không buồn? Ông cũng không biết nữa, ông chỉ thấy rằng từ đây ông mãi mãi cô đơn trong cuộc đời rách nát còn lại của mình.
Rồi những đêm hè oi bức trôi qua, để cơn mưa đầu mùa rơi xuống, mùi đất xông lên xồng xộc xông vô nhà. Cho mưa dầm tháng bảy trút nước biến phố phường lai láng như sông. Đều đặn, người ta thấy ông Đêm đêm một mình ngồi nơi bệ cửa trông như hình nộm, ngoài đồng hình nộm đuổi chim, còn ông như hình nộm trông chờ. Chờ ai, chờ gì? Chỉ ông biết.
Hằng ngày ông xách xe ra đầu ngõ chạy xe ôm, cái nghề nầy ngày càng khó khăn. Chờ cả ngày, bất kể nắng mưa, có ngày được vài cuốc, có ngày trắng tay. Tiền kiếm được lo ngày hai bữa cho thân còn không xong, nói gì xa xôi. Tối về ngồi một mình, đôi khi nhớ tới chuyện ngày xưa, ngày còn chạy xe khá tiền. Ông thường cãi cọ với vợ chuyện đưa cho bà tiền nhiều, tiền ít. Rồi dần dần đưa ngày càng ít, tới lúc không còn đưa, hồi đầu bà còn cự nự, riết rồi bà im luôn. Rồi thì việc ông, ông làm, còn bà cứ cần mẩn hằng ngày ngồi may, sửa quần áo cũ nơi đầu ngõ. Bà nấu cơm thì ông ăn, không nấu thì ông trụng mỳ gói bà mua để sẵn ăn qua bữa. Ông với bà như hai người xa lạ cùng trọ chung nhà. Giờ có muốn vậy cũng không được, ôi! Thời để nhớ đã qua.
Trong những tháng vừa qua từ khi vợ mất. Hai đứa con ông, thằng anh và con em có bồng bế vợ, chồng, con cái về thăm ông một hai lần. Chúng thắp bàn thờ mẹ nén nhang, nói qua quít với ông vài câu rồi đưa nhau đi biệt dạng. Con ông nghèo quá nên sao có thể nghỉ đến chuyện hiếu để? Ông nghỉ như vậy. Ông cũng chẳng có cho con cái gì nên sao đòi chúng cho mình? Dần dà, ông chợt nhận ra rằng công việc mưu sinh ngày càng bế tắc, đến nỗi có lúc nghỉ quẫn mình nên chết đi là hay nhất và ông trông chờ điều đó.
Rồi một đêm, bầu trời trong vắt, không một gợn mây với vô vàn sao sáng. Ông ngủ thiếp đi trong đêm oi bức, mơ giấc mơ nhạt nhoà buồn tẻ. Ông chợt thức giấc lúc nữa đêm, nhận ra không gian trong nhà sao lạnh quá và nhìn thấy vợ ông đang hiện diện ở đây. Bà đang ngồi trên cái giường cũ hồi trước bà nằm, đang dùng tay đấm đấm nơi thắt lưng hay đau nhức của mình. Rồi bà đứng lên chầm chậm đi loanh quanh trong nhà.
Hồn ma vợ ông, có thể gọi là vậy, cứ loanh quoanh trong nhà, rõ mồn một. Không một lần nhìn đến ông, không tiếng động và cũng không có vẽ gì hù dọa ghê rợn, giống như bà đi đâu mới về. Ông muốn hỏi bà vài câu, muốn giơ tay chào nhưng người cứ cứng đơ, nói bà không nghe, như không thấy ông chồng đang nằm chèo queo góc nhà. Bà cứ vậy mà đi, còn ông cứ nằm im mà quan sát cho tới lúc ngũ quên hồi nào cũng không biết.
Từ đấy, ông vẫn thường gặp hồn ma bà vợ vào lúc nữa đêm, một hai tuần một lần, mưa hay không mưa. Có đêm trời mưa, bà vô nhà mà người ướt sũng, có đêm bà mặc áo mưa rồi cỡi áo mưa treo lên tường. Ma mà cũng bị ướt? ông ngạc nhiên tự hỏi? Hồi đầu ông cho là mình nằm mơ nhưng rồi ông tin rằng là hồn ma vợ mình về thật, không phải là mơ. Hồn ma đó cứ lập đi lập lại hành động quen thuộc, cứ đi tới đi lui rồi leo lên giường ngồi đấm đấm thắt lưng, mắt nhìn đâu đâu. Không trò chuyện, không buồn nhìn đến ông, không hú hét, dọa nạt, bay bay như mấy con ma trong phim kinh dị. Ông quen dần, mỗi lần cảm thấy không gian trong nhà trở lạnh là ông tĩnh giấc, có lúc ông chỉ mở mắt nhìn một chút rồi quay qua ngũ khò. Mặc kệ cái hồn ma tuy quen mà lạ, tuy lạ mà quen đó đi, chuyện ai người đó làm là xong.
Thỉnh thoáng thắp nhang trên bàn thờ, ông khấn hỏi bà muốn gì? Có muốn ông làm gì cho bà không thì báo cho biết? Nhưng vẫn không nhận được câu trả lời, không lẽ bà chưa dứt được tình với ông? ông phì cười vì suy nghỉ đó của mình, thôi kệ, bà muốn về muốn đi là chuyện của bà, khỏi bận tâm.
Trong căn nhà nhỏ đó, ở tận cùng con hẻm. Nơi mà người ta dỗ giấc ngũ bằng tiếng xe xa xa lao vút trên đường, tiếng cọt kẹt của những cái giường cũ kỷ, tiếng mèo gào rượt đuổi trên mái nhà. Có những lần gặp gở của hai người, một sống, một chết trong lạnh lùng và trống rỗng. Để những ngày sau, hàng xóm phàn nàn: sao có đêm ông mơ thấy gì mà nói chuyện một mình lớn tiếng quá? Có người còn khẳng định thấy ông nữa đêm quét nhà? Ông ngạc nhiên nhưng không trả lời, chỉ cười trừ cho qua chuyện.
Rồi một trong những buổi chiều ngồi trên xe, tay chống cầm chờ khách. Nhìn vạt nắng chiều nhuộm vàng góc phố trong làn gió đi lạc giữa dòng người chen chúc trên đường. Ông thảng thốt nhận ra rằng cái ngày mình phải xách bị đi ăn mày đã gần kề. Ông đã phải mượn tiền hàng xóm để chi tiêu mà chưa biết làm sao trả nợ. Người trong xóm bảo nhau: vợ chết là ông phải vậy thôi!
Bị người ta xem thường là nỗi buồn phiền rất lớn nhưng ông vẫn chưa tìm ra lối thoát. Trong một đêm, nằm mơ mơ màng màng nhìn cái hồn ma thân quen đó lẫn quẫn trong nhà. Ông hình như nghe được một thứ tiếng động lạ vang lên ở rất gần. Nghe như tiếng lắc của một cái hộp có đồ vật bên trong. Nó kêu lọc cọc, lạch cạch trầm đục, đều đều. Ông lắng nghe rồi hướng mắt tìm kiếm trong cơn mê sãng. Rồi ngũ thiếp đi trong cái lạnh lẻo trong nhà mà vẫn chưa biết tiếng kêu lạ đó phát ra từ đâu.....
Những ngày sau, lúc rãnh ông đi dò tìm tiếng lọc cọc lạch cạch đó. Ông lắc mọi thứ có thể lắc, sờ vào tất cả đồ vật trong nhà nhưng vẫn không tìm ra được. Những lúc đó tình cờ ông mới nhận thấy rằng có những chỗ trong nhà ông sạch bong không một chút bụi. Đấy là những nơi bóng ma vợ ông thường lẫn quẫn tới lui. Cái bàn thờ nhỏ sạch như được lau chùi hằng ngày, cái giường cũ cũng vậy và cả cái bếp lò cùng với kệ để tô chén. Tất cả đều sạch sẻ mặc dù đã lâu rồi ông không ngó ngàng tới chúng. Ông tần ngần đứng nhìn rồi nhún vai kệ nó, sạch hay dơ giờ cũng không quan trọng, không cần biết và ông cũng không tìm kiếm vật nào đã phát ra cái âm thanh quỷ quái đó làm gì nữa.
Vài ngày sau, ông nằm ngủ trưa với cái bụng đói meo, mệt mỏi, Chán chường. Ông ngủ để quên cái đói, mệt, để tìm chút bình an. Trong lúc mơ mơ màng màng, giấc ngủ dật dờ cùng những giấc mơ lộn xộn không đầu không đuôi thì ông lại nghe tiếng kêu lọc cọc vang lên. Lần nầy thì nghe nó rõ mồn một từng tiếng, đều đều, trầm đục.
- gì nữa đây? Ông mở bừng mắt lên nhìn về hướng tiếng kêu lọc cọc và nhận ra rằng nó phát ra từ cái gối nằm của vợ ông. Cái gối được làm bằng các miếng gỗ thông ghép lại hình khối chữ nhật và rỗng ruột. Cái gối gỗ được quấn bên ngoài một lớp nhiều miếng nhựa nhỏ dài có màu xanh, màu đỏ đan lại như cái rỗ làm bằng tre. Lúc sinh thời, vợ ông dùng nó để lót đầu nằm khi ngủ dù cái gối rất cứng. Ông ngồi bật dậy nhìn chăm chú cái gối đang nằm trên cái giường trước mặt thì chợt không nghe gì nữa hết.
- giỡn hả mậy?
Còn tiếp (3/8/2024-posst lại)