3 tháng 8, 2024

Cà phê sáng.

 Cà phê sáng.


Ồ sao bé không lắc?

Lắc lắc lắc

Bé lắc sao không đều?

Lắc đều, lắc đều, lắc đều!


Cô gái trẻ đứng lắc lắc người  trước quán cà phê, tay cầm xấp vé số. Vừa lắc vừa hát. Kề bên, một anh già bán xôi dạo với chiếc xe đạp cũ đang tròn mắt nhìn cô gái đang lắc. Ông ta kêu cô gái:

- ê má! Rãnh quá đứng đó lắc với hát , mầy bị làm sao vậy?

- hồi sáng uống thuốc quên lắc nên giờ lắc. Cô gái tỉnh bơ trả lời.

- là sao? Tao không hiểu. Ông bán xôi dạo hỏi lại.

- thằng cha bán thuốc kêu tôi lắc đều chai thuốc trước khi uống mà hồi sáng chưa lắc tui đã uống nên giờ lắc cho đều trong bụng. Có vậy cũng không hiểu.

 - hả! 

Ông bán xôi kêu hả rồi thộn mặt ra, rồi lầm bầm trong miệng : “ chuyện nầy nghe quen quen, tưởng người ta bịa ra, hoá ra là có thật. Con nhỏ nầy chắc dân té giếng”. 

Ông ta nhìn cô gái với đôi mắt thông cảm, rồi cười nói:

- thôi đừng lắc nữa chắc đều rồi, nhìn mầy lắc tao chóng mặt quá, muốn lên tăng xông luôn.

Cô gái đứng yên, nghiêm trang nhìn ông nói:

- tui nghe lời ông, không lắc nữa…mua giùm tờ vé số đi.

Ông bán xôi lắc đầu nói:

- tiền không có ăn lấy đâu ra mua vé số!

Im một chút rồi ông nói:

- Hay là mầy đổi cho anh tờ vé số lấy gói xôi, OK?

Cô gái lắc đầu nói:

- Đây không ăn sáng, quen rồi, không đổi. Gói xôi mười ngàn có chút xíu, con nít ăn cũng không no, khỏi đổi.

- không đổi thì thôi, nói nầy nói nọ gì mậy.

Rồi cô gái vô trong quán mời vé số, kiên nhẫn mời mua và nhận những cái lắc đầu. 

Cô gái bước ra khỏi quán đi dọc theo con đường có hàng cây bằng lăng nỡ hoa tím ngắt, dưới những giọt hoa nắng lung linh xuyên qua cành lá đang đong đưa trong cơn gió thoảng. 

Ông bán xôi nheo nheo mắt nhìn xuôi theo con đường, rồi tính đạp xe nối gót cô gái.

- con nhỏ bán vé số bị bệnh thần kinh, nóng lạnh thất thường.

Ông chủ quán cà phê nãy giờ ngồi trước cửa quán vừa cất tiếng nói. Ông nói bâng quơ như không nói với ai, mắt nhìn đâu đâu.

Ông bán xôi dạo nỡ nụ cười vô tư rồi lẳng lặng đạp xe đi. Ông bật công tắc cái máy thu âm nhỏ để trong giỏ xe phía trước, phát ra tiếng rao bán xôi. Tiếng rao phát ra nghe nhào nhão, rè rè, rầu rỉ lập đi, lập lại lan trong gió trong không khí , trong các con đường, con hẻm dọc ngang. Ông dạo qua phố phường, nay khu vực nầy mai khu vực khác. Cô đơn trong dòng người, nhỏ bé trong những con phố nóng bức bởi ánh nắng chói chan. Ông nghĩ cô gái bán vé số cũng giống như ông , cùng kiếm ăn trên đường phố. Cùng thầm cầu nguyện cho bán hết hàng. Cùng quệt mồ hôi dưới cái nắng thiêu người, cùng khua răng lập cập trong những ngày mưa ướt lạnh. Và lo sợ bâng quơ trong bóng tối bao quanh ánh đèn đô thị khi đêm về.

Có khác là: người bán xôi, người bán vé số. Người đi bộ, người đạp xe, ông thần kinh bình thường, cô kia yếu thần kinh. Ông nghĩ : bình thường như mình còn bán buôn chật vật, lầm than. Còn tưng tưng…chắc là mệt lắm. Nhưng dù muốn dù không gì thì khùng cũng phải làm một nghề để kiếm ăn. Không làm lấy gì ăn, ai đâu lo?

Ông cứ mỏi mệt lang thang qua các con đường quen thuộc, lúc dừng khi có người mua xôi, rồi đi tiếp cùng với tiếng rao buồn tẻ, cứ vậy mà hết ngày giờ. Niềm hạnh phúc mà ông luôn mong mỏi là bán hết sớm, để tà tà ra công viên ngã lưng trên cái băng ghế đá dưới bóng râm của cây Phượng vĩ. Chợp mắt một chút, lắng nghe tiếng thời gian một chút trong những giấc mơ hão huyền rồi về.

Ngày hôm nay ông đã có được niềm hạnh phúc nhỏ nhoi đó. Ông bán hết sớm chỉ chừa một gói nhỏ để lát ra công viên ăn qua bửa. Khi tới công viên thì cái băng ghế đá quen thuộc của ông đã có người ngồi, tính kiếm cái khác thì ông nhận ra người đang ngồi là cô gái bán vé số hồi sáng ông gặp. Không hiểu sao ông lại nghĩ: hay là mình đến đuổi nó đi giành lại băng ghế? Ông đẩy xe đến đứng trước mặt cô gái nhưng lại không mở miệng nói được. Cô ngồi đó mắt nhìn xuống đường không buồn nhìn tới ông. Hai bàn tay cầm xoay xoay cái vỏ chai đựng nước suối, cọc vé số nằm nửa trong nửa ngoài trong túi áo khoác. Cô ta đang hát nhỏ trong miệng nghe như tiếng thì thào. Ông bán xôi nghĩ: thôi không nên mở miệng đòi ghế, tốt nhất là về thôi. Đẩy xe đi nhưng không biết làm sao ông dừng lại và lấy gói xôi ra đưa hướng về cô ta.

- ăn gì chưa, cho mầy gói xôi nè!

Cô gái ngước mắt nhìn ông một lúc rồi nói: 

- tui không cho ông vé số đâu!

- tao biết! Tao không đòi đổi vé số đâu, cho mầy đó. Gói nầy nhiều xôi nè, dư sức cho người lớn ăn no.

Cô gái đứng lên  bước tới đưa hai tay nhận gói xôi rồi nói:

- cám ơn. 

Cô gái quay lại băng ghế ngồi, bóp cho xôi nén lại rồi đưa cục xôi lên miệng cắn từng miếng. Vài hạt xôi rớt dính trên đùi, cô nhặt lên cho vào miệng và lúc nầy ông bán xôi coi như không có nữa trong mắt cô. Ông bán xôi im lặng đạp xe rời đi , trên đường về ông không thấy đói và cảm thấy vui vẻ trong người.

Ông lầm bầm trong miệng: trời nắng gì mà nắng dữ vậy.

Hình minh họa.


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét