Những ngày cuối mùa hè, mưa nhiều nắng ít nên trời bớt nóng. Trời thì bớt nóng nhưng con người vẫn nóng.
Nóng vì vật giá cứ leo thang leo hoài mà không biết mỏi, rồi nóng vì mấy tin tức thời sự, tin chó cán xe, xe cán chó,.... đủ thứ chuyện trên đời. Mấy tay phát thanh quán cafe vĩa hè ngồi tám với nhau:
- Xăng dầu thế giới xuống ào ào mà xăng dầu trong nước đếch chịu xuống, giá dầu thế giới mới lên hôm trước, hôm sau ở đây la làng lên theo liền. Còn bây giờ giá thế giới xuống như tuột dốc mà nó vẫn bình chân như vại còn kêu lỗ nữa, lỗ bà nội nó chứ lỗ - Ông xe ôm càm ràm:
- Xìii! Giá xăng nói làm gì, mấy ông thấy mấy hôm nay giá vàng nhảy lambada không? vài ngày nữa dám lên tới 50 chai một cây lắm nha! - Ông đẩy xe bán cháo lòng kêu ca.
- Bộ ông bán cháo tiền lời mua vàng hả? - Có người hỏi lại:
- Mua gạo còn không đủ ăn, mua vàng nỗi gì? - Ông bán cháo trả lời.Vậy sao ông lo vàng lên???
- À! thì nói cho có nói vậy mà...
Rồi mỗi người một câu tám nhặng xị lên như cái chợ. Người thì thắc mắc lão đại tá Ghadafi bên xứ Lybi xa xôi mất chức chưa? Người thì chửi thằng Trung Quốc dám xâm phạm hải phận Việt Nam v.v... Ôi chà! Đủ chuyện. Tôi ngồi nghe thiên hạ bình lọan mà không cách gì đọc được tờ báo mới mua. Hội phát thanh nầy tui chỉ nghe chứ không tham gia, đôi khi cũng có chuyện vui vui để kể.Tôi được nghỉ làm thứ bảy và chủ nhật hằng tuần, thường thì đi kiếm chuyện làm thêm bên ngòai nhưng tuần nầy thì không có chuyện làm thêm, ngồi ngáp gió. Được một lúc vừa hết ly cafe, thì có người điện thoại, mừng quá móc ra "a lô" liền.
- Ê! mầy trưa nay tới nhà tao nha? - Thằng bạn học của tôi đang gọi.
Đúng là buồn ngủ gặp chiếu manh.
- Ừ thì xuống nhưng vụ gì vậy?- Không gì hết, con vợ tao xách hai đứa nhỏ về bên ngọai rồi. Tụi bây xuống nhậu chơi.
Trúng mánh! Tôi OK cái rụp rồi gọi thêm cho hai thằng nữa trong nhóm bạn học cũ và đúng ngọ bọn tôi tề tụ nhà thằng bạn. Chén thù chén tạc, uống mềm môi tình bằng hữu thêm mặn nồng thì thằng bạn chủ nhà mới mở cỏi lòng tâm sự vì sao mà vợ nó xách con về ngọai.
- Trăm sự cũng ba cái vụ tiền... hự (nấc cục)... Mấy hôm trước bà xã bảo bây giờ giá cả đắt đỏ... Hự.... Phải tăng thêm tiền đưa cho nó hằng tháng.... hự....Tao có in tiền được đâu à?.... hự.... Tụi mầy thấy đúng không?... hự... Rồi tao quạt cho nó một trận.... hự... Xong nó giận xách hai thằng nhóc về ngọai, hết!
- Xời ơi! Vợ mầy mai về bây giờ, lo gì mà buồn. Nó đi mà thắc thỏm trong lòng, vắng chủ nhà gà mọc đuôi tôm, bỏ mầy ở nhà một mình mầy dắt con nhỏ nào về đây là bỏ hút. - Một thằng bạn trong nhóm vừa nói vừa gật gù cái đầu, mà nó nói cũng phải, đang mọc đuôi tôm đây chứ còn gì? Bình thường vợ nó ở nhà, nó làm gì dám hào phóng mời cả bọn về nhà nó nhậu? Giỏi lắm là ra quán.
Cả bọn rượu vô lời ra với chủ đề chính là "đàn ông là trụ cột gia đình" mà đã là trụ cột thì phải có vị thế quan trọng và cần phải lấy lại vị thế của mình với mấy bà vợ. Cả bọn nhất trí cứ nhà thằng nào mà vợ đi không ở nhà là thằng đó phải mời bạn về nhà... nhậu. Rôm rả cả buổi, rồi có thằng quay qua hỏi tôi:
- Ê Quân! Vợ mầy có bao giờ xách con về bên ngọai vài ngaỳ không?
- Ặc, ặc! tao trông cho vợ tao đi mà nó chịu đi đâu à? Hic hic có cãi lộn thì... tao đi không à.
Cả bọn cười ha hả, rồi hỏi tiếp:
- Mầy đi??? Rồi đi đâu?
- Đi bụi.
Và quá trời chuyện đời trôi theo men rượu, tới chiều chếnh choáng hơi men. Tan sòng, ai về nhà nấy, để lại cho thằng bạn chủ nhà bàn tiệc bừa bộn.
Tôi về nhà lâng lâng như đi trên mây vì say, mở cổng ra thấy vợ đứng tựa cửa nhìn. Khệnh khạng dắt xe vô sân, nhe răng cười với bà xã:
- Hello my Honey!
- Hay quá há! Hôm nay nghỉ làm tha hồ mà ăn nhậu phải không?
- Yes!
-Yes với nô nửa hả? (Nghe như tiếng cọp gầm gừ).
- Hê hê! ngó em giống như hòn vọng phu vậy á! Chỉ còn thiếu đứa nhỏ bồng nữa thôi.
- Trời ơi! Hòn vọng phu? Đúng rồi! "phu người ta" đi lính người ta vọng, còn "phu tui" thì đi nhậu nên tui vọng phu nhậu. Nhậu đến nỗi đi không vững, sặc sụa mùi, thấy mà ghê luôn. Không làm gì thì ở nhà cho vợ con nhờ chứ sao mà nhậu bí tỉ là sao? (Nghe chua như giấm).
- Hê! Vọng phu lính hay vọng phu nhậu gì cũng được, chứ đừng có vọng phu rồi "dọng phu dọng, dọng phu cái bụp" là không được à nha!
- Hu hu! Tui mà "DỌNG" được là tui dọng liền, đi nhậu cho đã, về còn kiếm chiện nữa hả?
- Rồi sao nữa bạn? Hà hà! hình như tui còn hỏi tới hỏi lui câu "rồi sao nữa bạn" vài lần sau mỗi lần vợ tôi lãi nhãi rồi tôi lên giường ngủ khò hồi nào không hay.
Ngủ cho tới khuya, tỉnh giấc miệng mồm đắng nghét, khát khô cổ, mò vậy nốc chai nước rồi quay vô giường thấy bà xã ngồi chần dần trước mặt. Nàng ngọt ngào, nhẹ nhàng hỏi mà sao tôi nổi da gà:
- Hồi chiều về anh nói gì nhớ không?
- Không, nói gì hả?
- Thôi không nhớ nói gì thì thôi, vậy thì anh nhậu với ai mà say quá vậy?
- Nhậu với bạn anh chứ với ai, nói em cũng đâu biết, bạn làm ăn mà.
- Không biết à? Ừ không biết thì không hỏi, vậy nhậu với bạn làm ăn? làm ăn rồi tiền đâu sao không đưa? Cái nầy mới chết, sao mấy bà không nhớ gì tới cái gì hết mà chỉ nhớ mỗi cái tiền, là sao? Tiền đào đâu ra mà đưa? Tôi im ru giả bộ ngủ nhưng có yên được đâu, nàng lay tôi nhằn tiếp:
- Hay là có nhiêu tiền anh nhậu hết rồi?
- Từ từ anh đưa, mới làm người ta có trả liền đâu à?
- Anh hôm nay có ăn thì có chứ làm nỗi gì, cái gì bây giờ cũng lên giá hết, không lo tiện tặn đưa cho em lo trong nhà, có nhiêu ăn nhậu hết thì lấy gì lo cho con... và nàng còn nói nhiều nữa.
Hu hu... câu nầy nghe quen quen, tối nay chắc là rêm mình rồi, tôi nằm im chịu trận. Được một lát vợ kêu:
- Sao không chịu dậy ăn cơm hả? Đồ ăn phải mua chứ có phải ra chợ hốt đem về đâu à, mà chừa rồi không ăn để mai đem đổ hả?
Vâng không có gì đau khổ nhất là bạn đang sỉn, đầu nhức như búa bổ mà phải ráng ngồi dậy tọng chén cơm canh nguội vô họng. Tôi ngồi nuốt cơm trệu trạo cho xong bổn phận.
-Đồ ăn phải mua, chứ có phải ra chợ hốt đem về đâu à!
Chí lý. Kinh nghiệm lần sau, có đi nhậu thì thủ ít tiền, về nhà vợ nó nhằn lấy tiền dán vô miệng mới mong yên thân. Ngó đồng hồ thấy mới 9 giờ tối, xách điện thoại ra sân gọi cho thằng bạn:
- Ê! Sáng ngày mai mầy đưa tao mượn vài trăm nghen, đưa liền ngoài quán cafe, lãnh lương tao trả liền nghe không.
- OK! Sáng ra đó chờ tao.
Xong, khỏe rồi. Tôi vô nhà ra lệnh vợ:
- Nè, giờ để anh ngủ nha, sáng mai anh lên chỗ làm thêm lấy tiền về đưa, không có rộn chuyện nữa nha!
Và tôi có một giấc ngủ yên bình.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét