28 tháng 12, 2013

TẾT SĂP ĐẾN RỒI BÀ CON



Chỉ còn hơn một tháng nửa là tới tết con ngựa rồi. Nghe tết đến là rầu, rầu nhưng lại mong chờ, lo lắng không biết năm nay có tiền ăn tết không? Dân nhà giàu thì đâu có lo, chỉ lo không biết hàng tết có đúng ý mình không? Còn dân nghèo như tôi thì lo không có tiền lì xì cho người thân, không tiền mua những món thiết yếu trong nhà ..etc...
Hàng hoá bắt đầu nhăm nhe tăng giá, dân buôn bán mài dao chờ sẳn chặt chém người sắm tết. Lên giá khỏi mua, vái trời nhiều người củng không mua để họ ăn cho hết. Mấy hôm trước đi họp,  nghe ông chủ tịch hội đồng quản trị công ty rên như sấm. Ông nầy có bài ca than Quảng Ninh năm nào cứ đến hẹn lại lên tới cuối năm là than thở làm ăn ngày càng khó khăn, bán hàng lỗ lả. Rồi than van không biết lấy tiền đâu thưởng cho công nhân? Sorry! làm không được thì nghỉ phức đi cho người khác làm, cứ kêu ca như gái đĩ than lúc đốt phong long nghe mà phát chán. Công nhân làm như trâu, cày quần quật cả năm trông vô chút tiền thưởng để về lo cho gia đình, mua vé xe về thăm quê xanh cả mặt mài. Chứ có sung sướng dư giả gì đâu?
Nhìn đoá hoa mai nở sớm rung rung khoe sắc vàng trong buổi sớm mai se lạnh, lòng chợt bồi hồi. Dù thế nào thì ta vẩn yêu mùa Xuân, yêu tết, yêu cái không gian ám áp của ngày ba mươi tết đón ông bà. Nhìn những nụ cười của trẻ thơ sao mà rạng rở, sáng ngời khi được mặc bồ đồ mới với bao lì xì đỏ trong tay. Mong chờ một cái tết an lành sẽ đến.

15 tháng 12, 2013

Ông già Noel

Giáng Sinh gần kề
Hai tuần trước Lễ Giáng sinh, phố đã được trang hoàng đồ vật trang trí cho mùa lễ giáng sinh.Những cây thông kết đèn màu chớp tắt vui mắt, những ông già Noel râu trắng xóa nổi bật trên bộ quần áo màu đỏ truyền thống đứng cười toe toét trước cửa hàng. Những gói quà tặng rực rở thắt  dây nơ trông rất bắt mắt treo lơ lửng trên cây thông thu hút bọn nhóc đi đường.
Giáng Sinh của ngày xưa
Ngày xưa, hồi còn thanh niên tôi rất thích ngày Giáng sinh, đêm 24 tháng 12 hòa mình vào dòng người  đi lông bông trên  phố nghe cái lạnh thấm vào da, trong tiếng nhạc vui nhộn réo rắc của các bài thánh ca. Rồi ghé vào quán cóc bên đường ăn một chút gì, uống một ly cafe vui đùa tán gẫu với bạn bè. Đi thâu đem suốt sáng mà không hề biết mệt. Rồi tới lúc biết yêu, yêu một nàng. Đêm Noel cùng nàng tay trong tay dung dăng dung dẽ dắt nàng đi chơi, nghe nàng thủ thỉ, tiếng nàng cười thánh thót như tiếng chuông ngân.Tạ ơn trên đã mang nàng đến cho con.
Rồi mùa Noel sau nàng bỏ tôi sang sông. Noel năm dó lòng tôi là một đống hoang tàn, một mình lang thang giửa dòng người vui vẻ sao chỉ thấy cô đơn trống vắng và buồn kinh khủng, ngỡ rằng Noel đã chết trong tôi từ đây. Nhưng rồi Noel năm sau nữa, tôi có một người con gái khác và người không chịu rời xa tôi nên thành vợ tôi tới bây giờ nên Noel vẩn còn ở lại trong tôi tới giờ.
Nhưng mùa Noel sau sau nữa, có nhân vật  thứ ba chen vào giửa hai chúng tôi đó là thằng con trai tôi. Khi nó bắt đầu biết nói, biết đi. Chúng tôi đèo nó đi chơi vào đêm Giáng sinh và tôi thủ thỉ kể cho con nghe ý nghĩa của ngày Giáng sinh. Kể về chuyện ông già Noel sẽ đi phát quà cho trẻ em trong đêm Noel. Con trai tôi tròn mắt nghe và nó hỏi tôi rằng liệu nó có được nhận quà của ông già Noel không? Tôi trả lời dĩ nhiên là được chỉ cần con ngoan biết vâng lời cha mẹ thôi. Từ đấy hằng năm vào ngày Noel nó thì thầm với tôi món quà nó muốn xin ông già Noel. Đến khi đi học biết viết, nó viết thư gởi tới ông già Noel và ghi tên món quà nó thích. Quà chỉ là một chiếc xe hơi đồ chơi nhỏ xíu, một thằng hình siêu nhân bằng nhựa hay một bịch kẹo sô cô la..v...v...Tôi thật vui khi đọc những hàng chử viết nguệch ngoạc thơ ngây trên trang giấy học trò và thật sung sướng khi ngày mai đi làm về nó đón tôi trong tiếng reo vui khoe món quà được ông già Noel tặng đêm qua trong lúc nó đang ngủ.
 
 Được vài năm, tới lúc nó chín tuổi, gần ngày Noel nó và thằng em bà con chú bác tranh cãi nhau về chuyện ông già Noel có thật hay không? Thằng em tuy vai nhỏ nhưng lớn hơn nó 7 tuổi, đã cười hăng hắc và bảo với con tôi là không có ông già Noel và người tặng quà cho nó chính là tôi. Tối hôm đó như thường lệ hằng năm tôi hỏi nó rằng năm nay con xin ông già Noel quà gì? Thằng con tôi ngước mắt nhìn với ánh mắt như dò hỏi như bâng khuâng rồi nó trả lời là không xin gì hết. Từ đó không còn chuyện quà của ông già Noel, biết rằng trước sau gì đứa bé củng sẽ biết rằng ông già Noel là không có thật nhưng tôi luôn mong mõi rằng điều người lớn gạt trẻ con là ông già Noel có thật kéo dài càng lâu càng tốt. Thật đáng tiếc!

Nhớ lại có một lần vào năm nào mà tôi không nhớ rõ, đọc trong tờ báo đưa tin một giáo viên dạy lớp một bên Anh quốc đã làm rơi nước mắt của mấy chục đứa học trò của ông vì ông ta đã nói cho chúng biết là ông già Noel chỉ là chuyện người lớn bịa ra. Báo hại phụ huynh của mấy đứa nhỏ phải mất bao công sức vỗ về thuyết phục rằng thầy giáo của con nhầm lẩn. Hình như ông thầy đó bị nhà trường kỹ luật, củng đáng đời ông ta. Có những chuyện đâu cần phải trung thực! Còn ở Việt Nam, mới ngày hôm qua trong một chương trình truyền hình trực tiếp buổi ca nhạc mừng Giáng sinh, anh chàng MC ăn mặc lịch sự, đeo kiếng nhìn rất trí thức, bô bô nói trước hằng triệu khán giả trong đó có không ít khán giả nhí rằng ông già Noel đâu có thật. Còn dẫn chứng rằng những nhà khoa học tính rằng trong đêm Noel để phát quà cho hằng trăm triệu trẻ em trên thế giới  ông ta cần phải đi trong một giây tới 6.000 gia đình mới phát hết quà cho trẻ em trong đêm Noel. Nghe xong tôi thấy có cái gì không ổn, có cần phải phô lên cái kiến thức uyên bác của mình trong trường hợp nầy không?

Thật lòng từ hồi nao cho tới tận bây giờ tôi luôn tin rằng có ông già Noel. Vì trong những ngày lạnh cuối năm vẫn có những con người đầy nhiệt huyết đi vận động xin từng đồng bạc, từng món đồ chơi, từng bộ quần áo cũ đem về đóng thành quà và toả ra khắp các hang cùn, hẽm cụt phân phát cho những trẻ em nghèo khó. Có những ông bà già Noel, trẻ có già có rão bước trên đường phố trong đêm đông giá lạnh mang cho những người nghèo vô gia cư, cơ nhỡ từng suất ăn đạm bạc nhằm góp tí lửa sưởi ấm cho người nghèo. Vì vậy tôi luôn tin rằng có ông già Noel, lòng nhân ái luôn tồn tại trong con người giửa cuộc đời đầy những xô bồ, xô bộn.

Một mùa Noel lại về, cái hào nhoáng, đẹp đẻ của những vật trang trí mừng ngày Giáng sinh đan xen với cái mảng màu xám tối của con người luôn luôn là vậy. Mong rằng mọi người đều có một mùa Giáng Sinh an lành.






2 tháng 12, 2013

NỖI NHỚ MÙA ĐÔNG




Nỗi nhớ mùa Đông, lâu lâu mượn tạm mùa Đông của bạn bè phương xa về làm mùa Đông của mình để bớt đi cái nóng Sài Gòn. Đôi khi vào những ngày cuối năm tiết trời hơi se lạnh từ khuya về sáng. Cái se lạnh đó cộng với những tờ lịch đang từ từ được gỡ bỏ gần hết làm con người rảnh việc như tôi thấy bâng khuâng và có cảm giác lạnh giá như mùa Đông đang về thiệt sự.


Trong các nỗi nhớ của mùa Đông, ta có nỗi nhớ bạn bè. Gia đình thì ở sát bên ta còn bạn bè thì người ở xa kẻ ở gần. Có người một năm chưa được gặp một lần, thậm chí nhiều năm cũng chưa gặp. Có người không xa lắm nhưng một năm gặp chưa quá hai lần. Đôi khi đi qua quán cafe quen thuộc, ngôi nhà nơi gặp gỡ mà chạnh lòng. Cảnh cũ còn đây người xưa thì không có, giờ có nhớ, mong gặp mặt uống ly cafe sao mà khó như lên mặt trăng vậy.



Ngồi một mình trong quán nhớ về những kỷ niệm, mới chợt nhận ra rằng mình đã bỏ phí bao nhiêu là tình cảm quý báu. Ngày trước, sao mình không có thêm một lời thăm hỏi, một chút ân cần, một lời cảm ơn chân thành, một nụ cười thân thiết với bạn bè khi mà mình còn có thể? Lỡ mà không còn có dịp nữa thì sao?
Những lúc cô đơn ngồi bên ly cafe trong cái se lạnh của những ngày cuối năm tôi mới thấy thời gian quả là quý báu. Có bao giờ đồng hồ quay ngược đâu? Dòng đời vẫn cứ trôi có bao giờ dừng lại chờ ai? Những gì đã mất liệu có tìm lại được không? Nên tôi tự nhủ với lòng rằng đừng để mất gì hết.
Hôm nay thất nghiệp nằm chèo queo ở nhà, lên mạng tình cờ thấy có đoạn video clip trong đó toàn là người quen nên lấy về đưa lên, bà con ai quan tâm thì vào coi. Thấy mình có nhớ ai không, ai có nhớ mình không?