Nỗi nhớ mùa Đông, lâu lâu mượn tạm mùa Đông của bạn bè phương xa về làm mùa Đông của mình để bớt đi cái nóng Sài Gòn. Đôi khi vào những ngày cuối năm tiết trời hơi se lạnh từ khuya về sáng. Cái se lạnh đó cộng với những tờ lịch đang từ từ được gỡ bỏ gần hết làm con người rảnh việc như tôi thấy bâng khuâng và có cảm giác lạnh giá như mùa Đông đang về thiệt sự.
Trong các nỗi nhớ của mùa Đông, ta có nỗi nhớ bạn bè. Gia đình thì ở sát bên ta còn bạn bè thì người ở xa kẻ ở gần. Có người một năm chưa được gặp một lần, thậm chí nhiều năm cũng chưa gặp. Có người không xa lắm nhưng một năm gặp chưa quá hai lần. Đôi khi đi qua quán cafe quen thuộc, ngôi nhà nơi gặp gỡ mà chạnh lòng. Cảnh cũ còn đây người xưa thì không có, giờ có nhớ, mong gặp mặt uống ly cafe sao mà khó như lên mặt trăng vậy.
Ngồi một mình trong quán nhớ về những kỷ niệm, mới chợt nhận ra rằng mình đã bỏ phí bao nhiêu là tình cảm quý báu. Ngày trước, sao mình không có thêm một lời thăm hỏi, một chút ân cần, một lời cảm ơn chân thành, một nụ cười thân thiết với bạn bè khi mà mình còn có thể? Lỡ mà không còn có dịp nữa thì sao?
Những lúc cô đơn ngồi bên ly cafe trong cái se lạnh của những ngày cuối năm tôi mới thấy thời gian quả là quý báu. Có bao giờ đồng hồ quay ngược đâu? Dòng đời vẫn cứ trôi có bao giờ dừng lại chờ ai? Những gì đã mất liệu có tìm lại được không? Nên tôi tự nhủ với lòng rằng đừng để mất gì hết.
Hôm nay thất nghiệp nằm chèo queo ở nhà, lên mạng tình cờ thấy có đoạn video clip trong đó toàn là người quen nên lấy về đưa lên, bà con ai quan tâm thì vào coi. Thấy mình có nhớ ai không, ai có nhớ mình không?
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét