3 tháng 3, 2017

Phù Du Nữa đêm giật mình thức giấc, nghe tiếng chim ăn đêm kêu vang buồn bã dưới ánh trăng tàn. Tôi mồi điếu thuốc ra ngồi hút trước hiên nhà, chưa tàn điếu đã cảm thấy hơi sương lạnh lẻo thấm vào da. Ngoài tiếng xào xạc của cây lá trong cơn gió thoảng qua thì không gian quanh mình thật yên tĩnh. Đầu óc nghỉ lan mang nhiều chuyện nhưng cứ lại quay về nghỉ tới người bạn vừa mới mất. Tôi và nó đã nhiều tháng không liên lạc, trước đó thì khi gặp nhau lại hay nói với nhau những điều khó nghe. Rồi khi kết thúc câu chuyện tôi vẫn thường càm ràm với nó rằng : mầy đã có đầy đủ những cái mà nhiều người như tao mơ ước, sao không dừng lại bằng lòng với cái mình đã có mà cứ bon chen. Nó thường nhúng vai trả lời: đời là "c'est la vie" mà mậy! đã theo thì theo đến cùng, tao không như mầy an phận đâu, rồi mầy chống mắt mà coi. Ừ thì cũng coi rồi, coi chưa xong phim đã đưa mầy về nơi xa. Rồi trong bóng đêm với ánh trăng tàn huyền ảo, tôi chợt buồn vì đã không gọi cho nó một lần để nghe với nhau một lời. Sao tôi cứ tự cho phép mình một cái quyền phù du là mầy phải gọi cho tao trước? Sao mình lại không gọi cho nó trước để bây giờ mãi mãi tiếc nuối? Rồi ngày tết sao mình không thăm hỏi trước mà ngồi chờ rồi trách nó sao không hỏi tới mình. Còn bao nhiêu cái rồi nữa để bây giờ biết rằng mãi mãi không còn sửa chữa được. Thậm chí ngày cuối tiễn nó vô lò còn đến trễ không kịp thắp nén nhang vĩnh biệt. Tới đó thấy xe nhà đòn chạy ra, trên xe có cái bảng đề tên nó trang trí cầu kỳ, trịnh trọng ...cảm giác hụt hẩng thật là khó tả. Hê hê! Chắc mầy từ nhỏ tới lớn, giờ mới được bảng vàng đề danh để trên xe hơi chở đi lòng vòng Sài Gòn cho người ta biết, ngon hén. Thôi ! Vĩnh biệt bạn già nha!
Lề đường Dân Sài Gòn có ai chưa ngồi quán vĩa hè một lần? Kể cả những người giàu có, chắc cũng phải một lần lê la quán cóc với bạn bè. Với tôi, có rất nhiều kỹ niệm với quán cóc lề đường trên từng góc phố. Chè Yên Đỗ, mộng mơ, thầm thì bên những cái bàn nhỏ trên vệ đường. Nhớ hoài những tiếng cười rúc rích trong cả thế gian chỉ có hai người mặc cho dòng người, xe cộ vụt qua. Hít hà vì cay xé lưỡi vơi món gỏi khô bò lề đường Đinh tiên Hoàng rợp bóng cây, mặn ngọt tuổi thanh xuân biết bao giờ quên. Ngày xưa khi đi làm tôi vẫn mê nhất những quán cà phê cóc ở đường Nguyễn Du. Ngồi chóc ngóc trên cái ghế đẩu với thêm một ghế làm cái bàn. Nhâm nhi cà phê nóng, ngó xiên xiên qua nhà thờ Đức Bà trầm mặc trong sương buổi sớm, cùng dòng người trôi qua với nhiều sắc màu sinh động. Rồi khi chiều về nhằm lúc lãnh lương, bạn bè rủ nhau ra ngồi bệch trên thành của hồ Con Rùa nỗi tiếng. Bụp món bò bía, kèm trái dừa tươi, vừa ăn vừa ngắm lá me bay là đà trên dòng người chạy quanh hồ như đèn kéo quân. Còn bao nhiêu là cái lề đường không thể nào quên. Biết là lấn chiếm lòng lề đường nhưng không thể không công nhận sức hấp dẫn của xe bán hàng rong với cái tủ kiếng đầy những miếng trái cây gọt sẵn ướp đá, đủ màu sắc với tô muối ớt đỏ tươi và chén mắm ruốc rãi ớt đỏ kè. Rồi xe bánh bao, bánh giò, khô mực nướng ...v...v... sẳn sàng phục vụ khi người cần. Sài Gòn là nơi nước chảy về chổ trũng, giàu nghèo lẫn lộn. Bởi vậy Sài Gòn không còn ai buôn bán lề đường, lúc đó không biết diện mạo Sài Gòn ra làm sao. Cuộc đời được nầy mất nọ, sao cho trọn vẹn được ? Cái hay là giữ sao cho hài hoà là đẹp.