3 tháng 3, 2017

Phù Du Nữa đêm giật mình thức giấc, nghe tiếng chim ăn đêm kêu vang buồn bã dưới ánh trăng tàn. Tôi mồi điếu thuốc ra ngồi hút trước hiên nhà, chưa tàn điếu đã cảm thấy hơi sương lạnh lẻo thấm vào da. Ngoài tiếng xào xạc của cây lá trong cơn gió thoảng qua thì không gian quanh mình thật yên tĩnh. Đầu óc nghỉ lan mang nhiều chuyện nhưng cứ lại quay về nghỉ tới người bạn vừa mới mất. Tôi và nó đã nhiều tháng không liên lạc, trước đó thì khi gặp nhau lại hay nói với nhau những điều khó nghe. Rồi khi kết thúc câu chuyện tôi vẫn thường càm ràm với nó rằng : mầy đã có đầy đủ những cái mà nhiều người như tao mơ ước, sao không dừng lại bằng lòng với cái mình đã có mà cứ bon chen. Nó thường nhúng vai trả lời: đời là "c'est la vie" mà mậy! đã theo thì theo đến cùng, tao không như mầy an phận đâu, rồi mầy chống mắt mà coi. Ừ thì cũng coi rồi, coi chưa xong phim đã đưa mầy về nơi xa. Rồi trong bóng đêm với ánh trăng tàn huyền ảo, tôi chợt buồn vì đã không gọi cho nó một lần để nghe với nhau một lời. Sao tôi cứ tự cho phép mình một cái quyền phù du là mầy phải gọi cho tao trước? Sao mình lại không gọi cho nó trước để bây giờ mãi mãi tiếc nuối? Rồi ngày tết sao mình không thăm hỏi trước mà ngồi chờ rồi trách nó sao không hỏi tới mình. Còn bao nhiêu cái rồi nữa để bây giờ biết rằng mãi mãi không còn sửa chữa được. Thậm chí ngày cuối tiễn nó vô lò còn đến trễ không kịp thắp nén nhang vĩnh biệt. Tới đó thấy xe nhà đòn chạy ra, trên xe có cái bảng đề tên nó trang trí cầu kỳ, trịnh trọng ...cảm giác hụt hẩng thật là khó tả. Hê hê! Chắc mầy từ nhỏ tới lớn, giờ mới được bảng vàng đề danh để trên xe hơi chở đi lòng vòng Sài Gòn cho người ta biết, ngon hén. Thôi ! Vĩnh biệt bạn già nha!

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét