3 tháng 3, 2017

Lề đường Dân Sài Gòn có ai chưa ngồi quán vĩa hè một lần? Kể cả những người giàu có, chắc cũng phải một lần lê la quán cóc với bạn bè. Với tôi, có rất nhiều kỹ niệm với quán cóc lề đường trên từng góc phố. Chè Yên Đỗ, mộng mơ, thầm thì bên những cái bàn nhỏ trên vệ đường. Nhớ hoài những tiếng cười rúc rích trong cả thế gian chỉ có hai người mặc cho dòng người, xe cộ vụt qua. Hít hà vì cay xé lưỡi vơi món gỏi khô bò lề đường Đinh tiên Hoàng rợp bóng cây, mặn ngọt tuổi thanh xuân biết bao giờ quên. Ngày xưa khi đi làm tôi vẫn mê nhất những quán cà phê cóc ở đường Nguyễn Du. Ngồi chóc ngóc trên cái ghế đẩu với thêm một ghế làm cái bàn. Nhâm nhi cà phê nóng, ngó xiên xiên qua nhà thờ Đức Bà trầm mặc trong sương buổi sớm, cùng dòng người trôi qua với nhiều sắc màu sinh động. Rồi khi chiều về nhằm lúc lãnh lương, bạn bè rủ nhau ra ngồi bệch trên thành của hồ Con Rùa nỗi tiếng. Bụp món bò bía, kèm trái dừa tươi, vừa ăn vừa ngắm lá me bay là đà trên dòng người chạy quanh hồ như đèn kéo quân. Còn bao nhiêu là cái lề đường không thể nào quên. Biết là lấn chiếm lòng lề đường nhưng không thể không công nhận sức hấp dẫn của xe bán hàng rong với cái tủ kiếng đầy những miếng trái cây gọt sẵn ướp đá, đủ màu sắc với tô muối ớt đỏ tươi và chén mắm ruốc rãi ớt đỏ kè. Rồi xe bánh bao, bánh giò, khô mực nướng ...v...v... sẳn sàng phục vụ khi người cần. Sài Gòn là nơi nước chảy về chổ trũng, giàu nghèo lẫn lộn. Bởi vậy Sài Gòn không còn ai buôn bán lề đường, lúc đó không biết diện mạo Sài Gòn ra làm sao. Cuộc đời được nầy mất nọ, sao cho trọn vẹn được ? Cái hay là giữ sao cho hài hoà là đẹp.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét