23 tháng 12, 2023

24 tháng 12.

 Tối 24 tháng 12, ngày lễ Giáng Sinh. Thành phố về đêm trời mát hơi se lạnh, đường phố nhộn nhịp đông người qua lại trong ánh  sáng rực rở nhiều màu sắc của đủ loại đèn trang trí cho mùa Noel.

Một đứa bé trai trạc 10 tuổi, phong phanh trong bộ quần áo mỏng manh cũ kỷ, cặp bên hông cái thúng nhỏ đựng đậu phọng luộc đi bán dạo giữa giòng người đông đúc . Không ai để ý lời chào mời rao bán của nó, họ đang vui trong không gian mùa lễ hội. Từ chiều tối tới giờ nó chỉ mới bán được vài lon đậu, nó cần phải bán  hết thúng đậu mới có thể về nhà nghỉ ngơi

Thằng bé đi dọc theo con phố, đứng tần ngần trước cửa những ngôi nhà bên trong có những cây thông, trên cây treo lủng lẳng những gói quà nhỏ xinh xắn, đẹp lung linh với những trái châu thủy tinh phủ tuyết trắng trong ánh đèn màu chớp tắt. Nó ngửi được mùi thơm thức ăn loang tỏa trong không khí, nghe tiếng nhạc thánh ca reo vui bên tai khi đi dọc theo con đường. Người ta ăn mặc thật đẹp, mùi nước hoa bay thoang thoảng khi đi ngang qua . Thằng nhóc đứng trước cổng nhà thờ dưới chân ngôi sao cao lớn tỏa ra ánh sáng rực rở đủ màu sắc , chúa hài đồng thanh thoát nằm trên máng cỏ trong hang đá với thiên thần bay trên cao. Như mọi người đang quỳ cầu nguyện dưới chân chúa, nó cũng cầu nguyện, cầu cho đêm nay và những đêm sau bán được hết thúng đậu. Một ân điển nhỏ ! 

Từ lúc biết mơ ước, đã biết bao lần nó mơ được như những người đang đi ngang qua đây, đang ngồi quây quần bên trong ngôi nhà ấm cúng, thư giãn với cây thông Noel cùng hang đá nơi chúa sinh ra, được ăn những thức ăn ngon lành, nóng sốt và được ông già Noel tặng một món quà. Mơ thì vẫn cứ mơ, nơi nó về là một phòng trọ chật chội, ẩm thấp thiếu ánh sáng với những lời than thở, nhiếc móc của người mẹ. Ba nó thì đã bỏ gia đình đi từ lâu rồi, giờ nó cũng không nhớ ngày nào ông đã ra đi.

Nó cứ rảo tới rảo lui trên con đường, rồi vô sân nhà thờ, kiên nhẫn mời người ta mua hàng, tới hơn 10h đêm mà chưa bán được bao nhiêu. Cái đói giờ đang cào ruột, lúc chiều trước khi đi bán, nó có ăn một chén cơm lót dạ nhưng giờ chén cơm đó chắc đã tiêu hóa hết rồi. Tuy mệt và đói nhưng nó biết chưa thể về nhà, nó cần phải bán được thêm nữa cho vơi bớt số đậu trong thúng để không bị mẹ la mắng.. nó đi tiếp nhiều vòng năn nỉ mời người mua rồi đi tiếp, nhìn thấy một ông già Noel đang bấm chuông gọi cửa  phát quà cho đứa bé con chủ nhà. Ông già Noel tiếp tục lơ láo nhìn ngó tìm kiếm số nhà tiếp theo để đi phát tiếp. Ông ta chỉ phát quà cho những đứa trẻ có địa chỉ nhà, chắc vì lý do đó nên nó không có quà. Nó nghĩ thầm như thế…

Thằng bé đi được một lúc, mõi mệt quá  ngồi bệt xuống lề đường để thúng đậu trước mặt rôi nghĩ : ngồi bán một chút cho đỡ mệt rồi dạo tiếp. Cái đói cồn cào trong bụng, sau một lúc ngần ngừ nó múc lưng lon đậu rồi nhẫn nha tách vỏ ăn từng hột.  Chà! Coi vậy mà cũng đỡ đói rồi, nó vừa ăn vừa ngóng trông mời khách nhưng không ai ghé vào mua cả. Ăn hết lon đậu, uống ngụm nước, xong tính đi bán tiếp thì nó lại cảm thấy buồn ngủ quá. Nó thu chân lại, gục đầu trên hai cánh tay gác trên đầu gối, giấc ngủ lơ tơ mơ bắt đầu kéo tới. Nó thiếp đi với mộng mị, trong mơ nó thấy cả gia đình có đủ ba, mẹ và đứa em gái đang ở trong một ngôi nhà rộng rãi tràn ngập ánh sáng. Mọi người ngồi quây quanh cái bàn bày đầy thức ăn, có cả món nó thích là cà ri gà ăn với bánh mì. Trong nhà có một cây thông Noel trang hoàng lộng lẩy với những trái châu, gói quà, ngôi sao lấp lánh trong ánh đèn màu chớp tắt của những dây đèn quấn quanh. Tất cả chợt biến mất khi nó giật mình thức giấc vì một chiếc xe gắn máy rồ ga lớn chạy vụt qua trên đường. Nó lơ mơ tiếc ngẩn ngơ rồi ngủ gà gật tiếp và giấc mơ trở lại, lần nầy nó thấy có thêm cái hang đá nhỏ với ánh đèn chớp tắt soi sáng tượng chúa hài đồng nằm trong máng cỏ, có tiếng nhạc thánh ca du dương, réo rắc. Cả nhà vừa ăn vừa nói chuyện, cười khúc khích với nhau. Huyền diệu làm sao! Nó cầu xin cho mình mãi mãi trong giấc mơ, dù có thế nào cũng xin đừng đưa nó ra khỏi giấc mơ.

Mặc kệ sự đời, nó thiếp đi cùng với giấc mơ nhiều sắc màu của ngày lễ Giáng Sinh. Người qua lại trên đường không ai để ý đến thằng nhỏ ngồi ngủ gục trên lề đường với thúng đậu buồn tẻ trước mặt. Không biết được bao lâu thì nó giật mình tỉnh giấc vì có ai đó lắc mạnh vai mình.

- ê nhóc! Sao ngồi đây ngủ vậy?

Nó tỉnh ngủ hẳn, ngước mắt nhìn thì thấy bóng dáng của một ông già Noel đứng trước mặt. Không phải! Là một bà già Noel, đúng ra là bà trẻ Noel chứ không già vì đó là một cô gái trẻ xinh xắn bận bộ đồ đỏ có viền tuyết trắng của thánh Santa Claus. Cô gái cười và hỏi:

- có sao không nhóc, sao ngồi đây ngủ vậy.

- em ngồi bán đậu phọng luộc, ngủ quên một chút, chị mua đậu hả? Thằng bé trả lời và có vẻ hơi mừng rở.

- nô nô! Chị hơi chóng mặt nên ngừng xe nghỉ một chút thì tình cờ gặp em, không biết em có bị gì không nên hỏi thăm vậy thôi.

Nỗi thất vọng hiện rõ trên mặt thằng bé, nó uể oải vươn vai tính đứng dậy đi bán thì cô trẻ Noel nói:

- ngồi chơi chút, tí nữa chị mua đậu cho.

Thằng bé tiếp tục ngồi và nhìn cô gái với ánh mắt thăm dò, nó ngửi thấy hơi thở cô Noel nồng nặc mùi rượu.

- chị xỉn rồi hả?

- đâu có xỉn, uống có chút chút chỉ hơi chóng mặt thôi.

Rồi cô gái chỉ tay qua bên kia đường nơi khu dân cư khá giả và nói với thằng bé:

- chị giao quà cho mấy đứa nhỏ nhà bên khu đó, nhà nào cũng đang tiệc tùng, có chủ nhà mời ép chị uống ly rượu chung vui gia đình vì cả nể nên chị uống giờ ra như vầy.

Nói xong rồi cô Noel cười hí hí, nheo nheo mắt nhìn người bạn nhỏ mới quen. Thằng bé bổng nói dứt khoát:

- chị mua đậu giùm em đi! Em còn đi bán nữa rồi về ăn cơm, đói lắm rồi.

- ủa! Em chưa ăn cơm tối à! Để chị lấy bánh cho em ăn, bánh ngon lắm, bánh của nhà giàu cho chị đó. 

Rồi cô gái lấy trong cái túi đỏ đeo bên hông một cái bánh Hamburger được dựng trong một túi giấy đẹp đẻ đưa cho đứa nhỏ. Thằng bé lấy bánh ra và thèm thuồng nhìn, một cái bánh Hamburger vàng sậm được kẹp một đống thịt dầy cui ở giữa, bánh thơm phức.

- chị cho em hả? Em cám ơn chị. Nó tính cắn cái bánh nhưng ngừng lại, bỏ bánh vô lại túi giấy rồi bỏ vô một bao xốp, cẩn thận để vào một góc của thúng đậu. Cô Noel ngạc nhiên hỏi:

-sao không ăn đi, cất làm gì?

-em đem về lát ăn chung với nhỏ em gái, chắc là nó vui lắm.

-hô, hô, hô! Vậy hả? Chị cho em thêm một cái nè, đem về mỗi người một cái cho đều.

-thôi! Cám ơn chị, cho nhiều đâu còn để chị ăn, cho em một cái được rồi chị.

-đừng lo, vẫn còn bánh đủ chị ăn, cất đi . À quên bán chị lon đậu, bao nhiêu tiền một lon?

-dạ! Mười ngàn một lon ạ!

Cô Noel móc ra tờ một trăm ngàn đưa cho đứa bé và nói:

-cho chị một lon, tiền em cứ cất khỏi thối lại.

-ôi chị! Em không dám nhận đâu, kỳ lắm. 

Cô Noel cười và nói:

-hô, hô, hô! Khi chị giao quà. Có chủ nhà mời chị uống ly rượu, chị từ chối nhưng họ nói uống thì có thưởng tiền. Nghe thưởng tiền chị uống liền! Vài người thưởng nên chị cũng có kha khá, cũng có ông hơi quờ quạng nhưng không sao như là phủi bụi bên ngoài. Có người cho bánh, những cái bánh hảo hạng mắc tiền. Họ dư thừa họ cho thì mình nhận và chị cho em, cho với tinh thần lễ Giáng sinh, là chia sẻ chứ không bố thí nên em đừng ngại, cầm đi cho chị vui.

Thằng bé lắng nghe nhưng không hiểu gì, nó lúng túng chưa biết phải nói gì thì cô Noel đã leo lên xe đề nổ máy chuẩn bị chạy đi. Cô gái bỏ tờ tiền vô thúng, với tay lấy bịch đậu rồi cười và nói:

-merry Christmas, Giáng sinh vui vẻ.

Trong thoáng chốc cô Noel đã hoà lẫn mất dạng trong giòng người xe xuôi ngược. Thằng bé đứng tần ngần một chút rồi khom xuống lấy cái thúng đậu lên cặp hông và bước đi. Nó nghĩ: chắc mình về được rồi, về ăn tiệc Giáng Sinh với hai cái bánh hamburger thôi.











Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét