Đúng là “phước bất trùng lai, hoạ vô đơn chí” , đang thất nghiệp, tháng rồi chạy xin được chân rửa chén ở một quán nhậu. Ông chủ hẹn chờ cha nội đang đảm đương việc rửa chén cuối tháng nghỉ việc rồi tôi ra làm. Xoa tay khoái chí, chờ tới ngày làm, chạy ra xin nhận việc thì gặp ông chủ quán ngồi buồn, mặt chảy dài ruồi bâu lỗ mũi không buồn đuổi. Hàng quán thì “bàn im hơi bên ghế ngồi…” vắng như chùa Bà Đanh.
Chủ quán làm mặt ngầu ngầu nói với tôi.
- có ma nào nhậu đâu mà rửa chén với dĩa? Mai đóng cửa quán rồi.
Vậy là xôi hỏng bỏng không rồi, tàn giấc mơ hoa, thôi về tiếp tục rửa chén không công cho vợ! Tôi ráng vớt vát:
- mai đóng , biết chừng nào mở cửa lại không? Cho tui giữ suất nầy há!
-mấy chả nói kiểm tra từ đây đến Tết nhưng không rõ là trước hay sau Tết , mấy ông nhậu cũng hỏi nhưng không biết đâu trả lời. Thôi về đi ông, mấy đứa phụ quán về quê cày ruộng hết rồi.
Gooodby quán nhậu, hai năm trước thì bị Covid kỳ đà cản mũi, nạp một đống đơn chờ riết hai năm thì bị kiểm tra nồng độ, quán đóng cửa nên tiếp tục “tay quay miệng trể”. Đời là: c’est la vie.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét