12 tháng 4, 2011

Chó và người



Tiêu đề bài viết: Chó và người
Gửi bàiĐã gửi: 19 Tháng 10 2009, 07:31
Ngoại tuyến
Super Member
Super Member

Tuổi: 38
Sinh nhật: 05-09-1972
Ngày tham gia: 22 Tháng 7 2008, 06:30
Bài viết: 719
Quốc gia: Vietnam (vn)

Người tạo chủ đề
Buổi sáng sớm, thức dậy mở cửa ra chợt thấy như là khói ùa vào nhà, tự hỏi: "không biết giờ nầy ai đốt cái gì mà khói mù trời?" Nhưng coi lại thì không phải khói mà là sương mù. Ái chà! Lâu quá rồi hình như mới thấy sương mù? Tôi bước hẳn ra ngoài và nhìn chung quanh, đường phố, nhà cửa, vạn vật chìm trong lớp sương mù dầy đặc. Sương mù từ đâu tới vậy ta? Thành phố nầy hằng ngày cũng chìm trong mù nhưng là mù của khói xe và bụi đường chứ làm gì có dịp hóng mát trong sương của trời đất? Không bỏ lỡ lần sương mù hiếm có nầy, tôi trở vào nhà xách xe đạp chạy ra quán cafe quen thuộc của mình. Chung quanh sương mù vây phủ, người ta như chợt hiện ra mờ ảo sau lớp màn sương rồi vượt qua mình nhẹ nhàng im ắng.

Ngồi trong quán, nghe ông kế bên nói "Sao mà nhớ Đà Lạt quá!", chắc quê ông nầy ở Đà Lạt? Nhìn ra đường thấy 1 người quen chạy chiếc xe tay ga, trên xe chở theo ba con chó kiểng nhỏ nhưng ú nù, ngoắc anh ta vào uống cafe. Anh dừng lại nói vói vào :
- Để khi khác nha, giờ chở ba đứa nhóc nầy đi chơi chút.
Công nhận cha nầy rảnh thiệt, sáng sớm chở chó đi chơi rồi? Nhìn đồng hồ vẫn chưa tới giờ đi làm tôi thoải mái ngồi uống cafe nhìn sương mù tan dần dưới ánh bình minh. Một hình bóng bé nhỏ mờ mờ ven đường, một thằng nhóc đang lục lọi trong thùng rác trên vệ đường. Nó bỏ một vài thứ lấy trong thùng vào cái bao ni lông vác bên vai, hết thùng nầy đến thùng khác. Nó lặng lẽ làm, mặt cúi xuống, lâu lâu thấy nó chun mũi lại, với mấy cái món nầy không chun mũi mới lạ. Tôi nhớ lại đã gặp nhóc tì nầy và mẹ nó một lần trong hoàn cảnh không hay ho gì. Lần đó tôi bị sai đi mua gạo. Tới nơi thấy ông chủ hàng đang lớn tiếng với hai mẹ con chú nhóc, ông ấy không chịu bán thiếu cho họ hai kg gạo và đòi tiền họ còn nợ.
Cho thiếu ba ngày thôi, trả cũ xong mới cho mua thiếu tiếp- Ông chủ nhăn nhó nói.
Người đàn bà lí nhí năn nỉ xin khất và hứa là mai sẽ trả cả cũ lẫn của ngày hôm nay luôn. Ông chủ hàng gạo lắc đầu dứt khoát không bán rồi đuổi hai mẹ con đi:
- Đi đi để tui còn bán cho khách, đứng chật chỗ quá ... 
Hai mẹ con lặng lẽ quay đi, ông chủ kêu vói theo nhắc ngày mai nhớ trả nợ, rồi ông quay sang tôi nói như phân bua:
- Thấy tội cho thiếu vài kg chứ thiếu nhiều cụt vốn làm sao? Mấy người nầy thiếu ít họ còn trả, cho thiếu nhiều họ ngán là giựt luôn...
Tôi đóng vai người vô can ậm ừ với ông ấy cho qua chuyện, mắt không dám nhìn theo bóng hai mẹ con cho khỏi lấn cấn lương tâm. Mình vác bao gạo về nhà mà không hiểu sao cứ tự hỏi không biết hôm nay họ có gạo ăn không? Rồi chuyện cũng qua đi. Nay gặp lại chú nhóc đang moi thùng rác trước mặt.

Trở lại chuyện anh bạn tôi chở chó đi chơi, chiều hôm sau anh ta phôn réo tôi xuống nhà nhậu, được dân giàu mời lẽ ra phải vui nhưng tui lại thấy ngại. Tôi chơi hơi thân với anh chồng nhưng lại ngán cô vợ sư tử Hà Đông của anh ta, thà là ra quán chứ anh ta mời về nhà là tôi chỉ muốn từ chối. Sau cùng từ chối không được tối hôm đó tôi cũng đến, mới biết lý do anh ta mời nhậu là anh ta "khoe" với tôi sắp đi du lịch Trung Quốc. Tay nầy có cái tật là hay khoe khoang, mua hàng tiêu dùng thì khoe là hàng xịn hàng hiệu, sửa lại cái bếp cũng mời tôi tới coi rồi nói tốn hết mấy chục triệu v.v... Nói chung là nghe anh ta khoe riết đâm ra tôi cũng quen, nghe tai nầy chun qua tai kia không ấn tượng gì hết... Nghề chính của hai vợ chồng là cho vay lấy lời cắt cổ dân nghèo trong vùng. Cái nghề nầy coi vậy mà mau giàu, hồi xưa anh ta cũng không hơn gì tôi bao nhiêu mà bây giờ phất lẹ thiệt.
Nỗi ngán ngại trong tôi bắt đầu thành sự thật khi bắt đầu có cô vợ tham gia ngồi tán chuyện kế bên. Đầu tiên cô nàng lớn tiếng quát ông chồng sao mà xài sang, chỉ có hai người mà mua chi tới hai dĩa ốc bươu xào, thêm một dĩa sò huyết xào tỏi cùng một con khô mực nướng và một dĩa thơm xắt chấm muối ớt. Còn bia thì bia chai được rồi chơi chi cả thùng 33, cô phàn nàn với tôi rằng ông chồng mình là chúa hoang phí, phải ổng mà có tính tiết kiệm như cổ thì cổ đỡ biết mấy (?). Tôi ngồi nói chuyện với hai vợ chồng khoảng nửa tiếng đồng hồ rồi kiếm cách chuồn, đầu mùa tới cuối mùa tôi ăn vài miếng thơm chấm muối và cỡ hai lon bia. Nói ra cho phải lẽ thì anh chồng không có hoang phí trong việc mua mồi nhậu vì con khô mực cô vợ vừa nói chuyện vừa xé nhỏ ra cho ba con chó cưng của mình ăn rồi. Cô vừa cho chúng ăn vừa mắng yêu rồi cự nự anh chồng :
- Sao không cho tụi nó ăn? tụi nó đang xin kìa? 
Còn ba dĩa ốc thì cậu con trai 9 tuổi xơi hơn phân nửa rồi, tôi với anh chồng có ăn gì đâu? Ba con chó kiểng nhỏ ú nù cứ quanh quẩn dưới chân bàn chờ ông bà chủ cho ăn, tụi nó tham gia từ đầu đến cuối chỉ có cái là không uống bia thôi. Con người thật lạ không biết nghĩ sao mà nói những lời kỳ cục khi có khách mặc dù là khách thân quen, không lẽ thân quá hóa ra coi thường? Một lúc sau cô vợ gọi ba chú chó ra phía trước và lấy mấy thanh xúc xích hiệu Vissan ra cho chúng ăn tiếp, lúc đó tôi cũng cáo từ xin về cho dù anh bạn tôi cố giữ lại. 
Ra tới cổng trong lúc dắt xe, tôi gặp lại hai mẹ con đứa bé móc bọc sáng hôm qua đang thậm thò trước cổng. Bà chủ nhà nhìn thấy và ngoắc họ vào sân, tôi nghe cô ấy lớn tiếng hỏi nợ hai mẹ con mà trong giọng như có sắt lạnh như tiền:
500.000 sao không trả? quá hạn cả tuần rồi, giờ tính sao đây?
Người đàn bà lí nhí trả lời:
Dạ! mấy bữa nay mưa gió quá chừng buôn bán ế ẩm nên chưa đủ tiền trả, xin để tuần sau, ông bà thông cảm cho.
- Thông cảm cái gì? Sao hồi mượn nói hay lắm đến lúc trả thì cù nhây cù nhằn hả?
Chủ nợ thì cứ mắng xối xả vừa mắng vừa bẻ xúc xích cho ba con chó ăn, con nợ nhẫn nhịn gầm mặt đứng nghe lâu lâu phản hồi vài câu yếu ớt. Anh chồng thì ngồi trong nhà uống bia chăm chú nhìn ra, còn tôi thì tò mò đứng coi ra làm sao nhưng giả tảng như đang tìm chìa khóa xe. Tôi thấy đứa bé cũng cúi gầm mặt cạnh mẹ, thỉnh thoảng nó giật nhẹ tay mẹ như can ngăn điều gì, không hề một lần nhìn thấy nó ngẩng mặt lên nhìn. Tôi chỉ ái ngại cho thằng nhóc, lẽ ra nó không nên có mặt ở đây lúc nầy và lẽ ra tôi cũng không nên có mặt như bây giờ. Con người sao mà cuộc đời hiu quạnh quá chừng, không biết còn cảnh khốn khó nào hơn không? 
Tôi nhìn thằng bé và phát hiện ra rằng nó không hẳn nhìn dưới đất mà nó đang len lét nhìn vào mấy thanh xúc xích trong tay bà chủ nhà đang cho mấy con chó ăn. Ánh mắt nó nhìn tới mấy con chó đang nhai xúc xích rồi vội vả cụp xuống, rồi lại nhìn lại cụp và tôi chợt hiểu nó đang nghĩ gì trong đầu. Tôi vội vả ra về mà trong lòng có gì nặng chình chịch, buồn không biết tự đâu chợt tới để rồi thở hắt ra trên đường. 
Mấy ngày sau gặp lại anh bạn, tôi hỏi thăm dò tình cảnh hai mẹ con hôm trước và chỉ biết được rằng người phụ nữ bán trái cây dạo trên chiếc xe đạp ở mấy cái chợ chồm hổm gần đây và chị ta mượn vợ chồng anh 500.000 một tuần trả tiền lời 50.000, tới hôm nay là tháng thứ bảy rồi mà chị ta chưa có tiền hoàn vốn lại cho chủ nợ. Tôi nhẩm tính số tiền lời mà chị ta đã trả bất chợt rùng mình... May mà mình chưa lâm vô cảnh nầy. Tôi kể thử cho anh ta nghe về việc thấy thằng nhóc làm nghề móc bọc và câu chuyện hôm trước về mấy cái xúc xích để coi anh ta có động lòng gì không. Anh phá ra cười khi nghe tôi kể rồi phán:
- Ai bảo nghèo mà còn bày đặt có con cho nhiều (?), không lo nổi thì con phải vậy thôi
Anh ta đối xử với tôi chưa bao giờ làm tôi phiền lòng thậm chí rất là rộng rãi với tôi. Tôi tự hiểu mình không có cái quyền lên lớp về đạo đức hay khuyên răn vợ chồng anh điều gì hợp lẽ. Quy luật cung cầu mà! Chịu thì mượn không chịu thì thôi, tiền tôi vẫn còn đó, đã mượn thì phải chấp nhận, có lẽ tôi nên làm người vô can là hay nhất.
Tiêu đề bài viết: Re: Chó và người
Gửi bàiĐã gửi: 19 Tháng 10 2009, 14:19
Ngoại tuyến
Super Member
Super Member

Tuổi: 53
Sinh nhật: 25-01-1958
Ngày tham gia: 13 Tháng 5 2008, 05:06
Bài viết: 589
Quốc gia: Vietnam (vn)
BQ có nhớ truyện ngắn "Tôi nói dối bà cho tôi làm kiếp chó" của nhà văn Nguyễn Công Hoan hay không?

Cuộc sống con người ta lắm khi còn thua con chó nữa! Con chó dù có bị ghẻ lạnh, dù có khổn khổ đến đâu nó vẫn không hay vì nó không có tự ý thức. Còn con người thì...

Còn chuyện chó nhà giàu ăn uống đầy đủ, sung sướng hơn, được cưng hơn con nhà nghèo thì đời này đâu phải là chuyện hiếm?

binhquan đã viết:
... có lẽ tôi nên làm người vô can là hay nhất.
Đúng vậy! Có những sự việc mình thấy nhức nhối lắm nhưng cũng đành phải làm người vô can thôi binhquan ơi! Gì cũng "thài lai" hết thì...
BQ viết hay lắm! Tới nữa đi BQ! :clap: :ros:



http://phanthingacdct.blogspot.com/ 
Tiêu đề bài viết: Re: Chó và người- Nguyen88tran
Gửi bàiĐã gửi: 24 Tháng 10 2009, 22:22
Ngoại tuyến
Super Member
Super Member

Tuổi: 38
Sinh nhật: 05-09-1972
Ngày tham gia: 22 Tháng 7 2008, 06:30
Bài viết: 719
Quốc gia: Vietnam (vn)

Người tạo chủ đề
Gởi giùm Nguyen88tran
Hello BQ bạn hiền,
Đầu tiên bạn vẽ lên 1 hiện thực của xã hội mà người dân nghèo phải đối phó thường xuyên với cuộc sống.........theo tôi xã hội là 1 cái gì khiếm khuyết .... bất công , không hoàn hảo .
Lấy thí dụ : New York là 1 thành phố xôn xao , sầm uất , năng động , ngất ngưởng với những căn nhà chọc trời ......nhìn thoáng qua thì đó là 1 đô thị hiện đại ,giàu sang , hùng mạnh , tự do , biểu tượng cho sức sống văn minh.......nhưng đồng thời nó cũng chứa đựng 1 hiện thực đen : mafia , nghiện, mãi dâm....bạo động .
Chuyện cho vay ăn lời cắt cổ......chuyện cho chó ăn sausage.......là điều phi lý ......nhưng cái phi lý đó càng ngày càng lớn .....cái đó mới ác , nó càng lớn thì những cái nghịch lý mình thấy và nghe hoài thì thành hợp lý ....phải không bạn . 
BQ chàng ơi !!! Đôi khi mình cũng muốn mọi người chung quanh mình nghèo , nghèo càng nhiều càng tốt.....bởi vì từ đó mình mới có những tác phẩm hay ...1 bài nhạc hay để nghe ...chớ tụi nhà văn , nhạc sỹ mà nó giàu thì ....ôi thôi ....bạn chỉ có nước lại nhà ông hàng xóm mà nhậu........ 
Đa số chó Vn là chó cảnh thứ chó làm sang cho chủ, dắt hay ôm 1 hay vài chú chó là mặt chủ có thể vênh lên . Làm như thể , nếu không có chó thì ......ta là cái CHÓ gì ???
Chó VN là 1 thứ trang sức cho những người vừa mới có tiền hay những Đại Gia ...cứ có tiền là phải có chó.
Bạn có biết không ???? mâý ông nhà văn , nhạc sỹ họ rất tự hào về cái nghèo của mình , chuyện xãy ra ở VN . Một bà đang đi chơi ......bổng nhiên chột bụng .....nhìn quanh không có nơi nào sạch sẽ cho
bà Đại gia ( điện ) ....thì bà thấy salon ( dealer ) xe Mercedes - Benz .....bà kêu mấy người bạn chờ để bà .....sau khi bước ra khỏi dealer , bà cho mấy người bạn biết là bà vừa mua 1 chiếc xe Benz ........ 
Mấy người bạn vừa ngạc nhiên vừa thắc mắc ....gì mà nhanh thế ??? Tụi mầy từ đây nên nhớ : tao không thể vô chổ nào mà bước ra tay không ...hahahahaha... đại gia điện???

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét