24 tháng 4, 2011

Dọc đường gió bụi

Một hôm tôi có việc phải đi xa. Chiếc xe đưa chúng tôi đi vì không thuận đường nên tài xế hẹn đón tôi tại một điểm trên đường đi.
Từ nhà ra điểm đón, tôi phải đi bằng xe buýt và cuốc bộ một đoạn. Tôi tranh thủ đi từ sáng sớm vì sợ có gì trục trặc cho chuyến đi của mình.

Đã lâu rồi tôi không đi lại bằng xe buýt, nên lần đi lại nầy có nhiều bỡ ngỡ, lúng túng. Nghe người ta nói bọn móc túi thường trà trộn vào với hành khách để hành nghề, nên tôi cũng ngán. Lên xe đã có khá đông hành khách, chen nhau đứng như cá mòi hộp. Tôi vào đứng ở một chỗ trống giữa xe, tay trái vịn móc treo, tay phải ngoắc ra sau giữ miệng túi quần vì sợ bị móc bóp, cứ tư thế đó mà đứng. Đường xá giờ cao điểm xe cộ đông nghẹt, tài xế vừa nhấn ga chạy một đoạn là thắng xe nghe cái "khì" và đám hành khách chen chúc trên xe chúi nhào về phía trước, xong thắng là cả đám bật ra phía sau khi xe chồm lên chạy tiếp. Cứ chúi trước rồi ngã ra sau làm riết cho hết tuyến đường. Bởi vậy dù chúi hay ngã gì, tôi càng giữ chặt túi quần sau cho chắc ăn, chỉ cần lơ đễnh 1 chút trong lúc mất thăng bằng là bóp không cánh mà bay như chơi.

Khi bắt đầu quen với không gian cá mòi hộp nhào lắc thì tôi cảm nhận được cánh tay đưa ra sau của mình đang chạm vào một vùng mềm mại của ai đó và rất ư là gây cảm xúc. Tôi ngoáy cổ ra sau nhìn và thấy một khuôn mặt xinh xắn của 1 chị đang đứng sát vào mình. Khuôn mặt chị ta hồng lên khi thấy tôi nhìn, rồi cô ta ra hiệu bằng mắt cho tôi nghiêng đầu ghé tai để cô nói điều gì?

Tôi vội vàng ghé tai vào khuôn mặt xinh xắn và nghe được một giọng nói êm ái nhưng lạnh như nước đá thì thầm bên tai:

- Anh có chịu lấy cái tay mắc dịch của anh ra khỏi người tui không?

Nghe xong tôi liếc mắt nhìn xuống, nhận thấy cánh tay của tôi đang thả dọc theo phía trước người của chị ta, cũng thấy kỳ kỳ. Không lẽ giở tay lên, nếu vậy thì mất bóp ai chịu? 

Tôi thì thầm trả lời:
- Xin lỗi! tôi đâu muốn vậy, lấy tay ra khỏi túi, bị móc bóp ai đền cho tôi?
- Ai móc bóp anh? Hổng lẽ anh nghỉ tui móc của anh à? - Cô ta thì thầm tiếp nghe như tiếng rít.
- Ai biết? Hơ hơ... À không, xin lỗi tôi nói lộn, tôi không có nói cô, ý tôi nói là kẻ gian khác ấy! Tôi lúng túng trả lời.
Cô ta thì thầm tiếp giọng như tiếng muỗi bên tai:
- Ai móc không biết, chỉ biết anh đừng có dựa vô cớ đó mà để tay lên người tui nha! Lần nữa tui hỏi anh có chịu lấy cái tay mắc dịch của anh ra khỏi người tui không thì bảo?
- Chà chà! Chính xác là chị đang để người lên tay tôi chứ tôi để tay lên người chị hồi nào? (vì lúc nầy xe mới vừa thắng cái "khì" và chị ta chúi người về phía tôi mà)
Mặt chị ta hồng lên khi nghe tôi nói, rồi lạnh như nước đá lại. Xong chị hít một hơi dài rồi cũng với giọng thì thầm như muỗi kêu nói với tôi:
- Thôi được, anh cứ giữ cái bóp mắc dịch của anh nhưng chí ít thì anh nên lật sấp bàn tay lại, chứ cứ lật ngữa ra là sao hả?
Lần nầy thì tới tôi đỏ mặt, kẹt cái là lật ngữa bàn tay thì cánh tay xuôi thuận chiều, còn lật sấp thì cánh tay lại khuỳnh ra chóan chỗ và mỏi nữa. Ngẫm nghĩ một chút tôi đưa ra đề nghị:
- Như vầy đi, cô đổi chỗ cho tôi ra phía trước, còn tôi ra phía sau cho yên chuyện hén?
Cô ta gật đầu và chúng tôi đổi chỗ cho nhau. Vừa xong xe thắng đột ngột cái "khì", tôi chúi cả người vào cô ta và sau đó xe giật mạnh khi chạy lại và cô ta ngã cả người dựa vào tôi.
- Đứng chỗ nào cũng "dính" vô anh hết! - Cô ta thì thầm thốt lên như than thở vậy.
Biết sao bây giờ? Tôi có muốn vậy đâu à. Tôi thấy cô ta ngoái lại và kênh xì bo mình. Ngó tới ngó lui, tôi mới thì thầm với cô:
- Hay là vầy, cô đề nghị đổi chỗ với người đứng song song với cô đi là khỏi "dính" gì với tôi hết á!
Chị ta nhìn qua người đứng bên cạnh mình là một cô gái trẻ đẹp, nhìn một lúc... chị ta liếc xéo tôi rồi "hứ" lên một tiếng xong im ru. Và rồi chúng tôi cứ chúi tới ngã sau cho đến gần hết tuyến đường, không ai nói gì với ai tiếng nào nữa, tôi không còn phải nghe mắng là đồ "mắc dịch" nữa, khỏe re!

Xe buýt gần tới bến, hành khách xuống gần hết, trời xui đất khiến hay sao mà lại lòi ra hai cái ghế trống sát nhau và tôi với chị ta cùng "ngồi kề bên nhau cất tiếng ca" tiếp.
- Cái bóp của anh mất chưa?  Cô ta cất giọng hỏi xách mé tôi.
- Cám ơn cô đã hỏi thăm, nhờ tôi giữ chặt nên chưa mất, còn nguyên - Tôi vừa nói vừa cười cầu tài với cô nàng.
- Nó mà mất... tui cúng vịt ăn mừng... cho bỏ ghét.
Mẹ ơi! sao nghe cái giọng cô nàng giờ chua lè vậy trời? Không có êm ái như hồi đầu nữa. Suy ra cho cùng cọ tới cọ lui chút xíu có mòn miếng nào đâu à, mà cô ta đòi cúng vịt ăn mừng? Tôi im ru và nhẫn nại làm quen, có lẽ ngồi được một chút đỡ mỏi chân, cái bực tức dần dần nguội lại nên cô ta có vẻ hòa hoãn khi nghe tôi hỏi chuyện và trước khi chia tay, cô nàng cho tôi biết ngày nào cũng đón xe buýt đi làm và cô luôn về chuyến cuối cùng vào lúc 7H tối.
Ra tới chỗ đón xe, chờ một lúc xe của bạn tới, chúng tôi bắt đầu cho một chuyến đi. Theo lịch thì sẽ về đây vào giác chiều nhưng vì ham vui nên xe về hơi trễ. Trên đường về tôi luôn hối tài xế chạy lẹ để tôi còn về kịp chuyến xe buýt cuối chạy vào lúc 7H. Anh chàng tài xế bảo với tôi:
- Ôi! anh lo gì, giờ nào lại không có xe để về, anh hối tôi chạy lẹ lỡ có chuyện gì thì không hay đâu.
- Nhưng chuyến xe buýt cuối cùng là 7H, anh chạy làm sao cho tôi về kịp chuyến đó là được rồi.
- Không có xe buýt thì đi xe Taxi hay xe ôm, lo gì mà hối quá vậy?
- Xe Taxi thì không có tiền đâu mà đi, còn đi xe buýt... vui hơn! Tôi trả lời mà không suy nghĩ.
Anh chàng tài xế nhìn ngang, ngạc nhiên hỏi:
- Đi xe buýt mà vui cái gì?
- À không! lộn, đi xe buýt rẻ tiền hơn xe ôm chứ!
Anh chàng nhìn nhìn tôi rồi cứ tà tà chạy. Rốt cuộc tôi về tới bến xe buýt là hơn 8H tối, nhìn bến xe trống lỏng tối om, không hiểu sao tôi lại buồn. Ngồi sau ông xe ôm ngửi mùi mồ hôi chua lè, khét nghẹt của ông ta mà lòng bỗng chán ngắt. 

Về nhà thôi!
BQ
PHẢN HỒI
1/ Hello Bạn ta ,
Đi đâu mà xa , hôm đó mình đi Suối máu , Chơn thành , Tân hiệp.....săn bắn và ăn thịt rừng , xe chúng tôi đón bạn ở ngã 4 Bình phước mà , nhớ hong ??? Hôm đó tụi mình ăn thịt heo rừng , thịt mễn , nhím và cheo ....nướng . Có thể đêm trước đó bạn ngủ không được vì bạn sẽ được ăn "nhím cheo"........ nên bạn "nhe...chi...." trên xe buýt .....ặc.....ặc....ặc ....bạn làm gì , chỉ có trời biết. Bạn thuận cả 2 chiều úp ngửa.....ặc....ặc....ặc...đúng là già dịch phải không TT , KN .
"PHỞ 88"
2/chào ông bạn BQ !!
Bi giờ NT tui mới biết ông bạn có cái bóp " mắc dịch ", có bàn tay " mắc dịch " đó.................
Vậy thì mổi ngày đi làm đi xe bít cho nó vui he ?? :rollin:

3/  Rồi BQ có xin số ĐT của cô đó hông vậy? :rollin:
HH

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét