13 tháng 12, 2011

Càm ràm... nhạc "bí hiểm" - kỳ 2

Như tôi đã hứa, chuyện tình của chúng tôi thời trước @ nó cực khổ và gian nan lắm, nói theo kiểu Nguyễn Tất Nhiên là "...giữa sân trường trao thư..." còn dặn:

5 tháng 12, 2011

Núi cao có núi cao hơn

Trong cuộc sống đôi khi có nhiều điều mình không muốn nhưng vẫn cứ tới hoài với mình, muốn né mà né cũng không được.

Càm ràm... "nhạc "bí hiểm" - kỳ 1

Dạo nầy BCTT không còn rảnh rỗi ngồi nhà cuối tuần như dạo trước.

Càm ràm... QUÊ HƯƠNG - Tác giả "bí hiểm"

 Cách nay cũng khá lâu, Bang chủ TT có nhắc đến: "Quê hương là chùm khế ngọt..." và bây giờ BC gần về thăm quê hương, vì thế tôi mới càm ràm vài chuyện về "quê hương" chơi...

25 tháng 9, 2011

16 tháng 8, 2011

Khi vợ "vọng phu"

Những ngày cuối mùa hè, mưa nhiều nắng ít nên trời bớt nóng. Trời thì bớt nóng nhưng con người vẫn nóng.

17 tháng 7, 2011

Nghe người ta xơi PHỞ

Buổi sáng ra quán ngồi nhâm nhi ly cafe đọc tờ báo chờ tới giờ đi làm, thỉnh thoảng ngó ngang ngó dọc coi có gì thay đổi khác ngày thường không.

26 tháng 6, 2011

Đúng sai!

Ngày còn đi học, thường nghe ba tôi dạy rằng con người là phải biết điều nào đúng điều nào sai để tránh.

19 tháng 6, 2011

Chào ngày mới!

Mở mắt ra, cô nhìn lên cái trần plafon đóng bằng ván ép loang lổ ố vàng vì mưa dột.

3 tháng 5, 2011

Ngày lễ, vợ vắng nhà

Khi vợ vắng nhà
Từ mấy chục năm nay tôi luôn mơ ước một điều mà tới giờ mới có là không có vợ mình ở nhà vài ngày.

28 tháng 4, 2011

Càm ràm cuối tuần: CHUYỆN "ĐỔI GIỐNG" - "Phở 88"



Tiếng Việt miền Nam tuy có "xuề xòa" nhưng giống nào ra giống nấy được thể hiện bằng 2 từ: CON và CÁI rất rõ ràng.

24 tháng 4, 2011

Dọc đường gió bụi

Một hôm tôi có việc phải đi xa. Chiếc xe đưa chúng tôi đi vì không thuận đường nên tài xế hẹn đón tôi tại một điểm trên đường đi.

12 tháng 4, 2011

Về thăm Tân Châu


Từ khi tham gia vào diễn đàn Tân Châu, tôi đã được kết bạn với nhiều người trong diễn đàn.

Càm ràm tháng Ba

Mới tháng ba mà trời Sài gòn đã nóng rồi, không khí ngột ngạt vào giữa trưa cho tới chiều, kiểu nầy tới tháng 4 tháng 5 nóng khỏi nói.

Hàng xóm


Dạo nầy khó ngủ nên tranh thủ tối ngủ sớm, sáng dậy sớm, trời còn lờ mờ tối chạy ra trước cửa nhà tập thể dục rồi ngó qua nhà hàng xóm đối diện.

Lai kinh ứng thí


Lai kinh ứng thí là thằng con nó đi thi, mình thì đưa đón. Con thi mới 1 ngày, 1 buổi, không biết nó mệt ra sao nhưng tui mệt muốn đứt hơi.

Ham ăn

Từ nhỏ tới lớn tui vốn là người có tâm hồn ăn uống. Sáng bảnh mắt ra, điều đầu tiên nghĩ đến là kiếm cái gì ăn, không ăn sáng là không làm nổi, ngồi đâu là ngồi một đống hết nhúc nhích.

Khi bị sếp xài xể

Sáng đầu tuần vào công ty, ngồi chưa nóng đít, có người báo tin: Sếp kêu lên phòng phó GĐ kỹ thuật họp.

Bà con

Tôi có một người cô ruột, chị của ba tôi, cô mất đã lâu lắm rồi. Là dân Saigon, cô lấy chồng quê ở một vùng Nam Trung phần và theo chồng về đấy sinh sống.

Chuyện tình cờ


Thị phi

Đôi khi ta bị cuốn vào những câu chuyện thị phi đâu đâu, qua rồi nhớ lại thấy ngượng với chính mình.

Ngã tư


Ai cũng phải từng đi qua một cái ngã tư, có khi mình lại có kỷ niệm với một cái ngã tư nào đó.

Tháng Tám mùa Thu


Tháng tám mùa thu lá vàng rơi rụng cùng với gió heo may?

Những cái "tivi"


Thắm thoát rồi cũng sắp tới ngày khai trường.

Ngày đầu tuần (2009)


Sáng nay trời mưa sao mà sớm quá, mưa đâu từ hồi khuya cho tới giờ, mưa như bụi không thấy hạt nhưng nước phủ đấy trời, ngỡ mưa nhỏ không mặc áo mưa, đi được một đoạn là thấm ướt cả áo, cả người.

Nhà "quàn" ở cạnh nhà tôi - "Phở 88"

Đã nhiều lần tôi tự hỏi, người phụ nữ ở bên cạnh nhà tôi trên xóm ngã tư cách nay trên dưới 40 năm, không biết nay đã trôi giạt về đâu?

Tìm lại dấu xưa


Bạn bè bị bệnh


Chó và người



Chuyện không tên... cuối tuần - "Phở 88"


Cách đây không lâu tôi có đọc cuốn "tuesdays with Morrie "chương" The Syllabus" trang 12 & 13 do Mitch Albom viết: tóm tắt là ông Morrie bị bệnh ung thư chờ ngày... về nhưng đùng 1 cái ông bạn ông tên là Brandeis chết bất ngờ do bệnh tim (heart attack).

11 tháng 4, 2011

8 tháng 3, 2011

Nắng Lên Xóm Nghèo

Hồi chiều trong buổi mít-tinh kỉ niệm 8/3, mình được thưởng thức lại một bài hát của mấy chục năm về trước với giọng ca rất chuyên nghiệp của 2 GV trẻ.

4 tháng 3, 2011

Càm ràm: LẤN CẤN... CHUYỆN CHO - "Phở 88"


Nhân dịp có TT đến Canada, anh em ngồi tâm sự, có đêm đến 4 giờ sáng, nhưng mỗi lần nhắc đến chuyện cho hay không nên cho tiền người ăn mày là y như rằng ... sẽ có vấn đề, nhưng trong chuyến về quê năm rồi, có vài vấn đề đã làm cho tôi suy nghĩ ......

Đặc sản


Đèn Sài Gòn ngọn xanh ngọn đỏ

Đèn Mỹ Tho ngọn tỏ ngọn lu 
(đèn Tân Châu chắc cũng vậy quá?)

Khi ta ngồi chầu rìa


Ngồi chầu rìa thì không vui vẻ gì, nghe người ta nói mà mình không được kiến cò, không phản bác hay Ok gì hết, nói chung còn gọi là ra rìa. Hôm trước vừa đi làm về chưa kịp bước vô nhà nghe tiếng vợ gọi: "Ở đó chở em đi công chuyện cái coi". Quay xe chở nàng tới nơi nàng muốn thì ra nàng hẹn với mấy bà tám bạn mình vô siêu thị mua quần áo, còn mình chầu rìa ngoài đường mà chờ. Tha hồ mà hít bụi, khói xe trong khi chờ, giở đồng hồ coi liên tục mà ngày giờ cứ như ngừng lại, sao mà lâu quá chừng. Tôi chờ sơ sơ có ba tiếng đồng hồ thì mấy bà tám ùa ra khỏi siêu thị, tay xách nách mang mặt mày chị nào cũng hí hửng. Vợ nhăn răng cười với tôi còn tôi thì méo cả mặt khi nhìn mấy cái túi nàng đang xách, nhiêu đó chắc cũng "die" nửa tháng lương của mình. Có một cô bạn của vợ cất tiếng chào: "Hello! how are you?" Tôi cũng yes yes trở lại mà mặt mày chắc giống như người mới mất sổ gạo, còn giọng nói có lẽ rên rỉ như lời Võ Đông Sơ chia tay Bạch thu Hà. Bộ không thấy đang "how" sao còn hỏi? Cuộc đời thật là bất công, nam nữ bình đẳng mà mình sao bị ép như tương tàu, hút có gói thuốc, vợ hỏi đốt hết bao nhiêu tiền? Còn cái đống nàng đang bắt tôi treo lên xe chắc cũng cỡ mấy cây thuốc tui đốt.
Ấy là chuyện ở nhà, còn chuyện ngoài đường? Bản tính vốn thích đàn đúm bạn bè, hễ vợ không để ý là dông kiếm bạn bù khú với nhau, không nhậu nhẹt thì cũng cà phê cà pháo. Vậy mà mấy tháng nay giống như bị sao quả tạ chiếu hay sao ấy? Gọi người bạn uống cà phê thì bị xài xể: "Bộ không thấy tui bận hả? quởn quá hay sao mà tối ngày rủ rê cà phê với cà pháo vậy? Thôi bỏ qua đi tám, hôm nào rảnh thì tui kêu chứ đừng có mà chàng ràng chàng ràng là tui quăng ông vô sọt rác đóng nắp lại luôn bây giờ" ??? Xong hàng! Mời uống ca phê mà bị xài xể như gió táp mưa sa, chết đứng như Từ Hải luôn. Buồn tình càm ràm với người bạn nơi xa, được trả lời tại ông rảnh quá mới vậy, làm không lo làm cứ lo... Cái nầy gọi là ra rìa, tắt đài luôn.
Thường khi xui là xui tận mạng, hết chuyện nầy tới chuyện nọ chưa biết tính sao với chuyện cũ thì chuyện khác lại đến. Có hôm bị người mắng mỏ là kẻ có mới nới cũ, một lời thăm hỏi cũng không, biết bạn bè bị bệnh mà chớ hề a lô thăm một tiếng, tệ hơn vợ thằng Đậu. Vô cơ quan mới ngày hôm qua, cô nàng thủ kho nhân viên của mình canh lúc vắng người tới bàn thỏ thẻ: "Năm nay anh phải để em tiên tiến nha!" ????? Tôi chưng hửng sạt chị ta liền: "Tiên tiến sao được? em nghỉ quá trời quá đất, nghỉ cả tháng mà phép có 12 ngày vậy mà đòi tiên tiến là tiên tiến nỗi gì?" Tưởng cô ta nghĩ ra thấm ý, sợ khỏi càm ràm nhưng cô nàng vẫn cứ cười ruồi bảo: "Quên rồi hả, hồi đó anh hứa sẽ giúp em hết mình mà, sao mau quên quá vậy?" Tôi kêu thầm chứ không dám la làng nữa, hồi đó lúc cô ta chưa lấy chồng, đôi khi nhìn thấy cô nàng đi qua đi lại xốn con mắt cũng buông lời chọc ghẹo. Tui có cà rởn bảo hễ vợ anh bỏ anh là anh rinh em làm vợ nhưng vợ tui đâu có chịu bỏ tui đâu à, còn cô nàng cũng có người rinh rồi, sao giờ nhắc lại ba cái chuyện ngày xửa ngày xưa? Đúng là gieo gió thì gặt bão, em cho tôi chầu rìa đi lấy chồng mà giờ em nhắc lời tui nói ngày xưa, sao đành?

Giờ thì ngồi bên rìa mà hát bài ngồi một mình trong chiều vắng, không chừng ngày mai rủ mấy thằng bạn đi nhậu, tụi nó dám bắt mình ở nhà chứ không cho ra quán, sao biết được ngày mai? Nhìn lại trong gương thấy đâu có cái sọt rác nào bự vừa với mình mà người ta đòi quăng mình vô sọt rác? Với nhiều người thì lời nói gió bay còn mình nói sao người ta nhớ dai quá chừng? 

BQ - Tàn Thu 2009 (15/11/2009)
PHẢN HỔI
1/binhquan đã viết:
Với nhiều người thì lời nói gió bay còn mình nói sao người ta nhớ dai quá chừng?

Xía vô chút chơi: Thường những gì ở hai thái cực cũng được/bị người ta nhớ dai lắm đó BQ. BQ thử nhớ lại xem những lời mình càm ràm có chua như giấm, có cay như ớt hiểm không? Hay những lời hứa hồi đó có ngọt như mía lùi hay không? Nếu có mà không bị người ta nhớ dai thì mới là lạ đó BQ! Có khi mình chỉ trách ai đó một câu nhè nhẹ thôi mà người ta lại phóng đại lên theo chiều hướng xấu để nhiều người khác xúm lại chửi mình tơi tả, te tua đó bạn ôi! Nhưng nếu đó là tôi thì họ sẽ thất vọng vì tôi quyết bỏ "cuộc chửi hội đồng hoành tráng" ở ngoài tai, ai chửi thì tự nghe lấy.
BD
2/ Đọc lại bài biết BQ đang ấm ức dữ lắm. Đời vậy đó, có nhiều khi chuyện xui xẻo nó tới dồn dập luôn... Không ít cái xui xẻo đó là do mình, do "thần khẩu hại xác phàm"?

Mà... BQ này cũng yếu bóng vía và dễ bị ăn hiếp dữ ha :D Người đẹp hớp hồn, nhắc lời hứa năm xưa cái là im re luôn!
Để tôi "thài lai" giúp BQ gỡ thử coi nha: "Em thân mến ôi! Hồi đó anh có hứa giúp em là giúp chuyện hợp tình, hợp pháp kìa, như em kẹt tiền thì anh cho, em đói thì anh đưa đi ăn phở, em bị chồng bỏ thì anh nuôi,... chứ anh làm sao lợi dụng chức vụ mà thiên vị người thân được hả em?"
Coi chừng nghen BQ, mới có cái chức chút xíu mà đã... tính chuyện vị thân vị kỷ rồi (do kẹt lời hứa), lỡ có chức lớn hơn mà cũng như vậy thì chết thiên hạ hết đó nghen!
TNP
3/ông bạn BQ thân mến của tôi ơi !đọc những lời tự sự của ộng mà không biết "ai đó" có nhột nhạt không nhỉ?người ta có lòng rủ rê cafe mà ai đó nở lòng nào không hưởng ứng gì hết .sao bq không "rủ" thử skn ,tui đi liền.thiệt là ...tình ,"ai đó" sao vô cùng dửng dưng .thôi BQ hảy yên tâm , 1 ngày đẹp trời nào đó tui sẻ "chiếu cố" đến BQ ....dù 1 lần nhé .he he he...
SKN
4/Hello BQ,
Đọc xong bài chầu rìa, bạn Ta ngồi ngẩm lại trong đó có 2 vấn đề: thứ nhất là việc nhà (bà xã) thứ hai là việc nước (cơ quan).
Về việc nhà thì "hai ông bạn ta" với nhau, rất giống nhau (hầu như 100% ) bà xã tui càm ràm mổi ngày giống như cái CD bị cà lăm: "Từ hồi lấy nhau tới giờ, tôi làm cái gì ông cũng không vừa lòng, nào là không được mua cái đó không được làm cái nầy, khi tôi đi làm ở nhà không được nói chuyện với ông nầy, cô kia ......."Tôi chán mấy chử " không" của ông lắm rồi. Chưa bao giờ tôi nghe ông nói: Ừ !được đấy em ..... Ừ! như thế thì đúng là điều anh mong đợi nơi em ....Bây giờ thú thật với ông, tôi chịu ông hết nổi rồi, chắc tôi phải... ra đi. Tới lúc nầy thì bạn Ta ráng bình tỉnh chậm rãi trả lời: 
-Ừ ! được đấy em ......Ừ! như thế thì đúng là điều anh mong đợi nơi em ....và từ đây bạn Ta ra bờ kè uống càfé mà hát bài "một mình trong chiều vắng" biết đâu nhìn xuống giòng nước thấy vài con vịt, rồi lim dim nhớ đến bài hát của Phạm Thế Mỹ: những ngày xưa thân....Vịt .
Đến đây là chuyện cơ quan, nếu nàng có đòi hỏi gì thì cứ chìu nàng đi, chuyện cơ quan mà có tốn kém gì đâu, nàng nghỉ có 1 tháng mà ăn thua gì với chuyện nhân viên làm trong cơ quan .
Và đây là lối làm việc trong công ty Điện :
- Ai cũng có việc làm nhưng không ai làm việc .
- Ai cũng không làm việc nhưng ai cũng có lương .
- Ai cũng có lương nhưng không ai đủ sống .
- Ai cũng không đủ sống nhưng ai cũng sống .
- Ai cũng sống nhưng không ai hài lòng .
- Ai cũng không hài lòng nhưng ai cũng dơ tay " nhất trí" Có đúng không nào bạn Ta ?
PHỞ 88
5/BQ mến!
Dạo nầy BQ càm ràm hơi bị nhiều đó nha! nghe khẩu khí như đang hờn mát ai phải không? hỏi vậy chứ không có ý tò mò đâu nhe. Tuy rằng biết nhau qua dđ tanchau TT tôi thích nghe BQ càm ràm lắm! bạn càm ràm những điều có thật trong cuộc sống, càm ràm dể chịu, lời càm ràm thân thiện... TT tui ghiền nghe lắm! 
Về chuyện rủ bạn đi uống cafe mà người ta hăm he ..đóng nắp thì đúng là tự ái dồn cục rồi. 
Cái chuyện đi uống cafe của BQ, đã khiến tôi nhớ lại chuyện của tôi, tôi vẫn áy náy đến tận bây giờ, tôi cũng có một vụ tương tự như thế. Chuyện là tôi cũng có cuộc hẹn với bạn bè uống cafe ngày cuối. Nhưng ngày cuối tôi quá là bận không thể rứt ra được để gặp bạn, bạn thì nhiệt tình nói " bận gì thì bận cũng phải gặp nhau cafe một chầu nhé, vậy mới là bạn bè phải không" tôi OK nghe chắc nịt, nhưng đành phải sorry bạn hẹn ngày về lại saigon. Kéo valy đi tôi vẫn thấy mình nợ bạn một lời hứa...
Tâm trạng bạn tôi có lẻ nhẹ nhàng hơn, không phải tức "ấm ức" như bạn BQ đâu nhỉ? Mà bạn ta ơi, có bị như vậy mới có chuyện để người ta đọc. đừng có mà hờn mát lời nói gió bay của người ta. 
SKN lên tiếng rồi !vậy còn đợi gì nữa, một ngày đẹp trời nào đó BQ "dủng cảm" mời suem cafe xem nào. :D
TT
6/xin chào người ...ham vui ,người của trung tâm....rủ rê.TT đi ,bỏ lại sau lưng cả 1 trời heo hắt.cãm thông với bạn mình nổi nhớ con ở xa ,nên SKN không bao giờ trách móc bạn .cũng có lúc thấy ...trống vắng chiều nay ,vì không còn gặp nhau cafe.nhưng thôi ....nếu phải chờ TT về đến hóa đá ,thì skn tui cũng phải ráng chờ thôi .vì TT ....ngày xưa em như chim sáo.sống lâu năm em thành đại bàng,và giờ đây đại bàng vổ cánh bay xa rồi .biết làm sao ???nói vậyn thôi ,mình vẩn gặp nhau trên D Đ là vui rồi phải không ? TT nè ! đừng xúi bậy BQ "dũng cãm " làm gì ? đờn ông trong D Đ này "nhát hít.....hà "
SKN

Vợ bỏ



Mấy ngày nay Sài Gòn trở lạnh từ giữa đêm về sáng. 8 giờ tối, tôi chạy từ Bình Dương về nhà bằng xe gắn máy gió thổi lạnh buốt người.

Đêm trời trở gió



Gió từ đâu tới mà thật lớn? Hàng cây bên hè phố ngả nghiêng trong từng cơn gió, tiếng gió rít nghe như tiếng hú, bụi rác bay tứ tán khắp nơi.

Đến đấy để biết mình giàu


Tôi thường là người của không thành công, là kẻ luôn uống nước đục dù không muốn. Có hôm đi dự tiệc tân gia nhà người bạn, ai cũng xì xào hắn xây nhà tốn cả tỷ, ngôi nhà công nhận đẹp thiệt, sang trọng, nội thất toàn là hàng hiệu. Vợ ngồi kế bên xì xụp ăn húp rồi chùi miệng bảo với mình:
- Nhà bạn anh thấy mà ham, nhìn lại nhà mình cái nền xi măng bị bể trám lổ chổ sần sùi như cái áo vá, không biết tới chừng nào mới có tiền sửa chữa. 
Nghe xong ngồi tắc lưỡi không biết trả lời làm sao, phải chi mình có cái máy in tiền? Tới chuyện khác, thằng bạn Bác sỹ mới đưa thằng con lớn qua Nhật học, kêu tới để nghe nó khoe. Ngồi hàng giờ nghe đã rồi nó hỏi:
- Sao ông không ráng lo cho thằng nhóc ở nhà đi du học? Ở Việt Nam biết bao giờ mới khá?
Nghe nó hỏi muốn nổi khùng, tính quăng vài "giấy năm trăm" nhưng chợt nhớ mình đang nói chuyện với bạn, tuy là bạn nhưng nó nằm trong giòng họ sỹ nên ngậm họng. Đỡ cái là nhìn mặt mình nó hiểu và im không hỏi nữa. Hôm đó về nhà buồn, ruồi bay trước mặt không đuổi, tính kể cho vợ nghe nhưng ngưng kịp, kể ra chỉ tổ thêm rắc rối. Kiếm chỗ xả stress bèn ra ngoài sân sút con chó một phát, tội nghiệp con chó kêu ăng ẳng cúp đuôi trốn xuống gầm giường, nhờ vậy lấy lại chút phong độ.

Còn nhiều chuyện nữa, từ trong nhà đến phố, đến cơ quan, vô trường học v.v...Nói chung đụng gì cũng thấy thua người ta, nhiều lúc ngẩng mặt lên nhìn rồi cất tiếng than:
- Sao cha mẹ sinh ra ta mà không cho ta cái máy in tiền?
Có ông hiền sỹ khu phố, vốn dĩ hằng ngày sinh nhai bằng nghề chạy xe ôm, nghe được cho mình lời khuyên:
- Sao ông không nhìn xuống mà cứ nhìn lên, sao không chịu nhìn tui nè, phơi nắng phơi mưa cả ngày kiếm vài chục ngàn mừng muốn chết chỉ trông được vậy mà có lúc còn phải treo nồi. Ông như vậy còn than gì nữa?
Nghe xong tui sửng cồ với hiền sỹ khu phố: "Bộ ông trù tui hay sao vậy?"
Trời thì ở tít trên cao, mình thì lẹt đẹt dưới đất có bắt loa lên la làng ổng cũng đâu có nghe. Bởi vậy mèo vẫn hoàn mèo. Thời gian cứ trôi, ai việc gì cứ làm việc đó, không gì thay đổi. 
Tình cờ một lần đứng chơi trước cửa chợ Văn Thánh, vô tình thò cẳng ra ngán trúng chân một người đi qua đường. Người nầy đứng lại cự nự, cự riết rồi làm bạn với nhau luôn. Cả hai lang thang bát phố sau màn cự nự lại làm quen một người đang đứng trầm ngâm coi rùa bên ven hồ con Rùa. Tuy không như " Vườn đào kết nghĩa" nhưng cũng không đến nổi bèo dạt mây trôi, rồi từ đó tuần một lần "Hoa Sơn luận kiếm" tại cafe quán mang tên loài hoa xứ Phù Tang. 
Cafe quán nầy có cái khác người, tiểu nhị là những cô nhi khuyết tật được quán chủ giang tay lo lắng. Nghe đâu lợi tức của quán chỉ nhằm lo cho đám nhỏ, ôi! lòng người bao la khó mà đong đếm. Đôi khi nhìn lại tự thân mình thấy có mắt mà như khiếm thị, cái hay sờ sờ trước mũi, ngửi được, nghe được, có thể hiểu nếu như có chút não mà lại không thấy gì hết. Chỉ thấy có mỗi thiếu cái máy in tiền.
Qua bao lần "Hoa Sơn luận kiếm", đã gọi là cao thủ thì không ai chịu ai nên cuối mỗi lần luận kiếm sự việc tranh luận chỉ đến chỗ rối như mớ bòng bong, may mà còn có chỗ để hỏi để nhờ phân xử. Ấy là nhờ một ẩn sỹ, vị nầy ở ẩn tuốt luốt ở một xứ cực Bắc gần Alaska, quanh năm vui cùng tranh vẻ của các danh họa như Picasso, Vincent van Gogh (dỉ nhiên chỉ là trên mạng, chứ làm gì có tiền mà mua), Nhờ vị nầy mà mỗi lần tranh luận không ra lẽ, nhờ ẩn sỹ cho ý kiến tạm thời cũng ổn.
Bao nhiêu là việc đổi thay cuộc đời, rồi cũng đến lúc việc luận kiếm phải ngưng vì chưa tìm ra được cafe quán đệ nhất kiếm. Các cao thủ tản hàng về mà bế môn luận công cho lên hỏa hầu hẹn mùa luận kiếm năm sau. Ai sao không biết đôi khi tôi lại nhớ đến không gian cafe quán với đám tiểu nhị cô nhi khuyết tật mà không hiểu vì sao lại nhớ.
Gần đây một lần trở lại, quán đã dời tới chỗ mới.Tuy mới mà cũ, vẫn không gian yên ắng, kín đáo. Vẫn chỉ là tiểu nhị ra hiệu bằng tay khi giao tiếp với khách, khách tính tiền chỉ kêu bằng cách lắc cái chuông nhỏ để sẳn trên bàn. Lần nầy nơi chỗ cô đơn mới thấy ra rằng mình giàu biết bao nhiêu mà không cần phải có cái máy in tiền.
Lâu rồi trở lại và thật là vui khi thấy đám tiều nhị vẫn nhận ra mình, họ mừng rỡ giơ tay chào vì có nói được đâu? Ôi! bán cho tôi ly cafe có lời được bao nhiêu đâu à mà sao vẫn mừng? Từ đó nhận ra rằng mình giàu biết bao nhiêu. Giàu vì mình có đứa con lành lặn không bất hạnh như người khác. Giàu vì con mình vẫn ngày hai buổi cắp sách tới trường học xong rồi chơi chứ không phải lo bưng bê cafe cho khách cho dù là bị khuyết tật. Giàu vì vợ mình chưa đến nỗi phải lo như người mẹ đỡ đầu cho mấy cô nhi, hằng ngày phải ngóng trông từng người khách tới quán. Giàu là vì con mình vẫn còn được sự yêu thương từ cha mẹ ruột mà những đứa bé kia chắc chưa từng có từ khi cất tiếng khóc chào đời? 
Vào cái giờ tôi ngồi nhâm nhi ly cafe tán gẩu với bạn bè ở đây ( vì không đủ tay nên chưa luận kiếm) thì ngay nơi nầy họ đang tất bật ngóng trông đón khách vào quán. Còn ngoài kia nơi mà bạn tôi đang ngồi ngóng khách qua đường hòng tìm thêm cuốc xe độ nhật qua ngày mà không một lời than vãn. Giờ tôi mới biết tôi giàu biết bao nhiêu.
Đến đây để mà biết mình giàu.
BQ - 15/12/2009 (bài cũ)
PHẢN HỒI
1/BQ ơi là BQ .bài viết nghe sao gần gủi và dể thương quá vậy ?quán cafe nào mà được BQ ghé đến, để rồi về nhà ông bạn tui lại ngẩu hứng quá vậy ?Giàu nghèo đả đặt để vào số phận từng người hết rồi bạn tôi ơi .Không nên ca cẩm hay lẩm bẩm làm gì .dù có lúc ta cũng tự nói nhỏ :phải chi,ước gì hở BQ?Hôm nào đi luận kiếm ,nhớ rủ SKN tui 1 lần thử nha.ok?
SKN2/Đến đấy ơi, sao mà sặc mùi kiếm hiệp kỳ tình ở đây vậy?
Trong bài Bq có nhắc đến cái quán có phải chủ nhân là một cô gái Nhật, mấy em bưng bê là những trẻ em bị kém trí không? nằm ở góc đường( quên rồi). Cafe ở đó ngon giá vừa túi tiền cho mấy cô cậu sinh viên. Bangchu cũng hay đến đó cùng bạn nhâm nhi vào những buổi chiều đầu tuần, gần đó có bán bò nướng lá lốt cũng ngon, Bq có thử ăn lần nào chưa?
TT
3/Có thiệt hai em vịt hỏng biết quán cà phê Hoa Anh Đào hong ? he he he...Nguen Tan

Hết Noel


Đêm 24 tháng 12, có người bạn mời vợ chồng tôi ăn nhậu mừng Noel, ngày lễ tôn giáo của vợ chồng bạn.

Tháng Chạp


Tháng chạp âm lịch tháng cuối của năm, đồng nghĩa là gần tết.

25 tháng 2, 2011

Giấc mơ bóng đá


Mấy ngày nay đọc trên báo thấy học viện bóng đá Hoàng Anh Gia Lai- Arsenal đang tuyển sinh ngoài Quảng Trị, không biết có tìm được tài năng mầm non nào không? Sài Gòn thì có một lò đào tạo của bầu Hưng kết hợp với một câu lạc bộ nổi tiếng của Pháp cũng như vậy. 

Tạp nhạp bút ("Lương với chả bổng!")

Từ ngày lãnh lương qua thẻ ATM là tui gặp quá trời rắc rối.

Đại Gia


Hồi xưa ít khi nghe người ta nhắc đến hai từ "đại gia"", mấy năm gần đây thì không biết sao tự nhiên hai từ nầy thường hai xuất hiện nhan nhản khắp nơi.

Ngày đầu tuần của năm mới


Quay qua quay lại mà đã qua Tết Tây rồi. Nghỉ khỏe liền tù tì ba ngày, nay vô làm tự nhiên thấy làm biếng ác luôn.

Tháng Ba


Tháng ba trời Saigon nóng chịu không nổi, giữa trưa trong nhà xưởng không khí nóng hầm hập phả xuống từ mái tôn như hơ mái sấy tóc vô mặt.

Tháng Tư


Tháng tư trời nóng như đổ lửa, giữa trưa nắng chói chan như đốt da người, vậy mà người xe vẫn đông trên đường. Ngã tư Hàng Xanh như chìm trong khói bụi, trong tiếng ồn ào của đủ loại âm thanh do con người tạo ra.

Xả xì trét


Buổi chiều, trời Saigon trong veo, nắng vẫn chói chang dù là đã qua 4 giờ. Đây là giờ cao điểm nên người, xe tràn ngập cả đường phố, dòng người xe trên đường đi hoài không dứt.

Mất sổ gạo


Cụm từ "mất sổ gạo" có lẽ tôi biết từ mấy chục năm rồi, từ cái thời bao cấp, còn cắp sách tới trường.

Trong bệnh viện


Sài gòn một chiều tháng 7, mưa giăng mờ trời, phố xá nhạt nhoà trong màn nước, đường như biến thành sông.

Mưa


Sáng sớm trời đã mưa rỉ rả, mưa đâu từ hồi khuya cho tới giờ.

22 tháng 2, 2011

14 tháng 2, 2011

Năm nay ăn tết ra làm sao?


"Năm nay ăn tết ra làm sao?"
"Năm nay ăn Tết lớn hay nhỏ?"

Xuân đang về


Thời gian như bóng câu qua cửa, thoắt cái mà Xuân đã về tới hiên nhà rồi.

Tản mạn... xả xì-trét...

Hết Quơ cúp, hết cúp vô địch châu Âu nên dân ghiền đá banh như tui quay qua coi giải vô địch Đông nam Á, còn gọi là Suzuki cúp 2010.

Vui buồn khi làm thêm

Tuần rồi tôi nhận được ít việc làm bên ngoài. Sau cái vụ tai nạn, ăn không ngồi rồi gần hai tháng trời, mối làm ăn cũ mất ráo nên giờ có người giới thiệu việc nầy, tuy không đúng chuyên môn và tiền bạc thì hơi ít nhưng có còn hơn không.

Cuối năm

Buổi sáng thức dậy vươn vai chợt nhìn tờ lịch, à! đã là ngày 4 tháng 12 rồi ư? Hai từ cuối năm hình như có điều gì diệu kỳ?

Đi khám bệnh

Những ngày giữa tháng 10, quay qua quay lại cũng gần tới cuối năm rồi, Ngày hôm đó tôi qua bệnh viện tái khám lại cái bàn chân bị gảy vừa rồi.

13 tháng 2, 2011

Phút nhìn lại mình


Trong con người tôi luôn tồn tại hai bản ngã, một là tốt và hai là xấu. Một hoàn cảnh nào đó xảy ra thì hai bản tính nầy luôn tranh nhau chi phối quyết định của mình. 

Góc bình yên

Đôi khi nhìn lại, thấy mình ít có được một góc bình yên. Bình yên với tôi là không ai làm phiền mình và mình cũng không làm phiền ai khác.

Một ngày ở xưởng + Mưa

Quay đi quay lại cũng đã hết tuần, hôm nay làm mai nghỉ, khỏe! 

Đa sầu đa cảm

Đã lâu rồi tôi không có dịp đi xem ca nhạc, nhạc sống ấy.

"Những điều trông thấy mà..."


Hằng ngày ta đi làm, từ nhà đến cơ quan qua bao đường phố, điều nầy lặp đi lặp lại suốt quãng đời của mình. Chú ý một chút cuộc sống mình có thể nhìn thấy nhiều cảnh con người làm ra bao điều trái khuấy. 

Ba người thầy vĩ đại

Khi Hasan, một nhà hiền triết Hồi giáo sắp qua đời, có người hỏi ông: "Thưa Hasan, ai là thầy của ngài?"

Thằng ăn cắp

Ở một làng nào đó bên xứ Ấn Độ, có một thương gia nghèo.

Nội qui ăn nhậu

Ông bà ta thường nói: “Nam vô tửu như kỳ vô phong”.

12 tháng 2, 2011

Phó thường dân thời suy thoái

Hội những phó thường dân trên răng dưới dép bắt đầu nghe nói tới các cụm từ như: kinh tế suy thoái, khủng hỏang kinh tế, giảm phát v.v.... từ hồi cuối năm ngoái 2008.

Chuyện của mình: Con nằm bệnh viện

Mấy ngày qua tôi túc trực trong bệnh viện Nhi đồng 2 (NĐ 2) vì thằng con duy nhất tôi bệnh và phải vào điều trị ở khoa tim mạch của bệnh viện.

Chúc mừng 8 tháng 3

Thật tình mà nói tôi vẫn không hiểu định nghĩa ngày 8 tháng 3, ngày Quốc tế Phụ nữ là gì hết. Tôi chỉ biết đây là ngày người ta tôn vinh phụ nữ toàn thế giới với tất cả những gì tốt đẹp.

Một chuyến công tác Phú Yên

Thứ sáu qua tôi nhận được lệnh công tác gấp, nơi đến thành phố Tuy Hòa tỉnh Phú Yên.

Bạn Tôi


,Địa phương nơi tôi ở xưa gọi là xã, giờ gọi là phường. Ngày xưa người dân ở đó thường gọi xã mình là làng, làng PB.

Mưa trái mùa

Tháng hai mà lại có mưa, cơn mưa đến thật bất ngờ và khá lớn. Người đi đường nháo nhào tấp vội vào những hàng hiên nhà để trú mưa, cơn mưa trái mùa.

Chuyện bực mình: HỢM HĨNH

Đôi khi ta gặp những việc bực mình, bực mình mà không làm gì được phải ngậm tăm hay giương mắt nhìn. Mấy ngày qua tôi đã gặp phải những việc như vầy.

Hết Tết

Cuối cùng cũng hết Tết.

Bạn Bè

Tôi được bạn mời uống cà phê vào một chiều cuối tuần. Mình vốn có tâm hồn ăn uống, nhất là việc đó được bạn bè đãi nên dù có bận sao đi nữa vẫn phải sắp xếp cho có mặt.

Rau Muống Luộc Chấm Nước Mắm Tỏi Ớt

Thưa bà con! trong room nghệ thuật nấu ăn của mình toàn là những món ngon vô cùng, nhưng có điều nếu thực hành thì tốn bộn tiền. Mà tiền bạc thì khó kiếm!

29 Tết rồi nghen bà con!

Sáng nay không bình thường như các buổi sáng khác, vì là sáng 29 Tết chỉ còn nay mai nữa là hết năm con chuột, tới năm Kỷ Sửu. Từ bây giờ được nghỉ một lèo 7 ngày, nghỉ nhiều cũng ngán nhưng Tết mà!

Niềm vu vơ với mùa Xuân

Mùa xuân đang lan tỏa khắp phố phường, 23 tháng chạp ông Táo về Trời rồi còn gì nữa. Với mình Tết chỉ vui

Ngày đầu năm ước điều gì?

Sáng nay, 1 tháng 1 năm 2009 ngày đầu năm sao mà không thấy gì khác hết á!

Xem như một chút hồi ức


Ngày hôm qua là ngày khai giảng năm học mới, người ta thường bồi hồi nhớ lại kỷ niệm của những ngày xa xưa ngày mới tới trường.

Ngày cuối tuần

Gần nửa tháng nay không việc thì tôi làm sao ra báo cáo công việc đã làm và dự trù cho tuần sau? Không gì buồn bằng vào công ty lau chùi máy móc rồi cho chúng trùm mền nghỉ ngơi.

Ngày rảnh rỗi

Theo thông lệ, công ty tôi bước vào đầu quý bốn là bắt đầu chuỗi họp hành đánh giá hiệu quả làm việc từng bộ phận. Hai ngày liên tục họp hành liên miên, cả đám ngồi nghe mấy khứa kế toán, tổ chức kể tội từng em ra mà ngán ngược.

dự trữ

dự trữ

Ba Tôi


Vào mùa Vu Lan thường thấy người ta chỉ đề cập đến mẹ thôi! còn cha thì sao nhỉ? Không biết rằng tôi có khác người hay không, tôi thì thương Ba hơn thương Mẹ. Nói như vậy không có nghĩa là tôi không thương mẹ, nói chung thương cả hai, chỉ cái là Ba nhiều hơn Mẹ.

Cái bờ lốc

Từ quan sát bờ lốc của vài người bạn rồi tìm hiểu thêm, hôm nay binhquan đã tạo được cái bờ lốc này. 
Chào tất cả bà con!
Chúc bà con một năm mới AN KHANG, THỊNH VƯỢNG.
binhquan